Cung Linh Lung bắt đầu mở rộng kế hoạch sự nghiệp của , Lục Tĩnh Xuyên cũng đang cố gắng phấn đấu trong lĩnh vực của , nửa năm nay đều ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong thời gian chỉ gọi điện thoại về nhà hai để báo bình an.
Hàn Tế cho cô nhiệm vụ là nhiệm vụ bí mật cao nhất, cũng là bài thi trong trường học, thành nhiệm vụ là thể xin nghiệp thời hạn và thăng chức.
Cô lo lắng hãi hùng hơn nữa năm trời, cuối cùng cuối tháng mười mới nhận tin tức Lục Tĩnh Xuyên thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, nhưng mà vết thương nhẹ, hiện tại đang nhập viện ở bệnh viện quân đội thành phố Dương dưỡng thương.
Cung Linh Lung lập tức chạy đến trường học xin nghỉ, nhờ chú Hàn giúp đỡ, dẫn theo ba đứa nhỏ chuyến bay sớm nhất chạy đến thành phố Dương.
Người đến sân bay đón bọn họ là Quý Duy, thấy cô là ngay: “Linh Lung, em đừng lo lắng, Tĩnh Xuyên thương nặng, chỉ là chút vết thương ngoài da, nhưng mà gân đùi kéo thương, cần nghỉ ngơi vài ngày.”
Cung Linh Lung chú Hàn kể , hỏi : “Lần thương gì ?”
“Anh cũng chỉ thương nhẹ, gì đáng lo.”
Trên Quý Duy cũng quấn băng gạc, đối với mấy đồng da sắt như bọn họ mà , thương ngoài da chẳng tính là gì.
Lục Tĩnh Xuyên giường bệnh nghỉ ngơi, liên tục duỗi dài cổ ngoài, trông mòn cả mắt, khi tiếng chuyện của mấy đứa nhỏ, lập tức gọi lớn với bên ngoài: “Linh Lung, ở đây nè.”
Cung Linh Lung xách theo hành lý chạy đầu tiên, thấy sắc mặt của vẫn còn khá , cũng gầy ốm giống như , trái tim nhảy vọt lên đến cổ họng mới về vị trí cũ.
Hơn nửa năm gặp vợ, Lục Tĩnh Xuyên nhớ cô chết, thẳng , tình cảm trong mắt giống như tràn bên ngoài, duỗi rộng tay với cô, giọng phần khàn : “Vợ ơi, ôm cái nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-975.html.]
Mắt của Cung Linh Lung cũng đỏ lên, quăng hành lý xuống nhào lên ôm , giọng chút phát run: “Không việc gì là .”
“Không gì, thật sự việc gì hết, chỉ là vết thương ngoài da nhẹ, chỉ là đường về bất cẩn kéo căng chân thương, nghỉ ngơi vài ba ngày là .” Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng vỗ vai cô, dịu dàng trấn an.
“Cha.”
Lúc ba em cũng , Cung Bồng Trạch chen đến nhất, đặt tay nhỏ lên đùi , linh lực mộc mềm mại như dòng nước ấm xông trong cơ thể của .
Con trai tay, đau xót lập tức biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên sâu thẳm, ôm cả ba đứa nhỏ trong lòng ngực, cưng chiều hôn lấy trán của ba đứa nhỏ : “Hơn nửa năm nay ba đứa cũng cao lên , cao hơn lúc cha vài centimet đó chứ.”
Cha đều cao, con cái cũng sẽ di truyền gen chiều cao , linh khí trong gian tẩm bổ, ba em bọn họ vóc dáng cao nhất trong mấy đứa trẻ cùng tuổi, hiện tại đến ba tuổi nhưng ngoài đều cho rằng bọn họ bốn năm tuổi.
Hiện tại cũng là giữa trưa, chờ vợ chồng cha con bọn họ đoàn tụ trò chuyện xong, Quý Duy lên tiếng: “Linh Lung, trưa nay ở bệnh viện ăn đơn giản , đến nhà ăn mua cơm về.”
“Dạ , mua đại vài món bình thường là .”
Cung Linh Lung ý định ngoài ăn, lệnh cho ba đứa nhỏ: “Bé Minh, ba đứa theo đại sư bá mua cơm, mua một phần cơm dinh dưỡng cho cha, thêm một phần canh.”
Chờ bọn họ rời , Lục Tĩnh Xuyên vươn cánh tay cứng như sắt thép của , ôm cô vợ mềm mại thơm tho xinh trong lòng, sốt ruột mà tấn công lên đôi môi đỏ mọng mà thương nhớ lâu ngày.
Hôn xong, cả hai đều thở hổn hển, tình cảm giữa đôi bên đặc sệt như sắp kéo thành sợi.