“Chị.”
Thôi Tư Vi cho nghỉ đông là lập tức chạy đến nước F ngay, bé cũng cần cha đưa , cũng để Tiểu Cát đưa, chỉ để bọn họ đưa bé lên máy bay, nhờ một đồng nghiệp ở bên sân bay đón bé.
“Tư Vi, em đến lúc nào thế?”
Buổi trưa Cung Linh Lung chở ba đứa nhỏ về nhà ăn cơm, thấy Thôi Tư Vi một cửa nhà, vội vàng dừng xe mở cửa hỏi: “Em đến đây một ?”
“Dạ , cha nhờ một chú đến sân bay đón em, chú đó đưa em đến nơi , còn xử lý chuyện khác, cho nên em bảo chú về .” Thôi Tư Vi ở cửa chờ bao lâu, chỉ bảy tám phút thôi.
“Cậu ơi, chờ lâu lắm ?” Mấy Lục Sơ Minh cũng xuống xe.
“Cậu chờ quá lâu, còn đến mười phút.
Thôi Tư Vi thấy bọn họ cũng vui vẻ, gương mặt dần dần trở nên góc cạnh của thiếu niên cũng tràn ngập ý , lập tức mở ba lô lấy ba món đồ chơi nhỏ , giống như hiến vật quý mà đưa cho bọn họ: “Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng, mang cho ba đứa đồ chơi mới thú vị, ba đứa đoán xem đây là cái gì?”
“Đây là cái gì thế?” Ba em từng thấy qua thứ .
Cung Linh Lung thì thấy thứ , : “Rubik.”
“Ủa, chị, chị cũng rubik hả?” Thôi Tư Vi chút kinh ngạc, ánh mắt sáng ngời về phía cô.
“Chị , trong nước cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-983.html.]
Cung Linh Lung dối, để tránh cho hỏi quá nhiều, lập tức tiến lên dọn hành lý giúp : “Tư Vi, thôi, chúng nhà , chờ lát nữa mấy đứa chơi.”
Phòng ngủ của ba em bao giờ sử dụng, Cung Linh Lung dọn dẹp căn phòng đó cho sử dụng, giúp mang hành lý phòng sửa soạn xong, lập tức phòng bếp chuẩn cơm trưa.
“Tư Vi, em ăn cái gì?”
Thôi Tư Vi thích những món ăn do cô nấu, tung tang chạy phòng bếp, thấy nhiều nguyên vật liệu, sảng khoái gọi món: “Chị, em ăn thịt hấp và sườn xào chua ngọt.”
“Bây giờ mà thịt hấp thì kịp, tối cho em, trưa nay ăn sườn xào chua ngọt ?”
“Dạ , chỉ nấu hai món đơn giản là .”
Thôi Tư Vi xong lập tức chạy ngoài tìm ba em chơi đùa, tuy rằng bọn họ chỉ là mấy đứa nhỏ ba tuổi, nhưng cảm thấy và ba bọn họ chẳng gì khác biệt, cực kỳ hứng thú tụm đầu cùng chơi rubik.
Buổi trưa Cung Linh Lung nấu hai món chay, một món mặn và một canh, sườn xào chua ngọt mà em trai gọi, còn một phần thịt hâm cực kỳ đưa cơm mà mấy đứa nhỏ đều thích ăn, trứng xào cà chua, một chén cải trắng xào và một tô canh trứng thịt bằm.
Buổi trưa ăn cơm xong, Cung Linh Lung vội vàng về trường học, Thôi Tư Vi ở trong nhà ngủ nghỉ ngơi, ba em cũng ngủ trưa, bốn thức dậy đến khu vực gần nhà chơi trượt tuyết.
Thôi Tư Vi tiếp thu nền giáo dục tinh ở nước M, đừng thấy khá gầy, mặt ngoài trông vẻ yếu đuối mong manh, thật bé cũng thích vận động thể dục, từng tham dự tất cả các hoạt động thể dục thể thao, đến cả mấy môn thể thao như cưỡi ngựa, đấu kiếm nọ bé cũng tinh thông.
Đến cả giáo viên Dương và giáo viên Mạnh đều khen ngợi nức nở: “Cung Linh Lung, em trai của cô thông minh tài giỏi thật đó, chắc chắn sẽ thành tài.”
“Em đúng là tài giỏi và thông minh, điều cũng nguyên nhân lớn là vì phương pháp giáo dục của nước ngoài. Hiện tại quốc gia của chúng theo chế độ giáo dục thi cử, thứ đều dùng thành tích bài thi để chuyện, khá yếu về các phương pháp đào tạo khác, hình thức giáo dục cũng cần cải tiến.”
Tuy rằng bọn họ mới đến nơi bao lâu, giáo sư Dương cũng thấy sự chênh lệch của nền giáo dục hai quốc gia, cũng dần dần ý thức tệ đoan của nền giáo dục thi cử, nhưng đây là chuyện thể cải tiến thành công trong một sớm một chiều, chuyện chỉ thể từ từ tính tiếp.