Có Thôi Tư Vi ở nhà, mấy Cung Linh Lung đều dùng tiếng Anh để chuyện với bé, dạy dỗ hướng dẫn, khẩu ngữ của ba em đều chuẩn và lưu loát hơn nhiều, mấy giáo sư Dương cũng lợi ích ít.
Tuy rằng Thôi Trí Viễn ở nước M, nhưng cứ cách vài ngày sẽ gọi điện thoại đến một , thấy con trai ở nơi chơi vui, hai chị em ở chung hòa thuận thiết, ông là vui vẻ nhất.
“Cậu ơi, ăn cơm.” Ba em phụ giúp cô bưng thức ăn lên bàn.
Thôi Tư Vi đang gọi điện thoại với cha, thấy đến giờ cơm, lập tức kết thúc đề tài: “Cha, tối nay chị gà rán đó, con ăn cơm đây.”
“Con .”
Thôi Trí Viễn hâm mộ thức ăn của bọn họ, các món ăn do con gái nấu thật sự ngon, lúc ông ăn một tuần, khi về đều nhớ mãi quên.
Cung Linh Lung bưng một đĩa gà rán lớn đến, hỏi : “Tư Vi, trong nhà chuyện gì ?”
“Cha mới gọi điện thoại cho em, chuyện của chị em.”
Thôi Tư Vi nghĩ đến Lương Tư Dao là cảm thấy đau đầu, đến cô cũng cảm thấy mất mặt, lộ vẻ ông cụ non : “Chị nghỉ học từ lâu , lúc đầu thì ông chồng hiện tại của em còn tìm cho cô một công việc, nhân viên thu ngân trong siêu thị, kết quả chị chê công việc vất vả tiền lương thấp, mấy tháng xin nghỉ .”
“Sau đó một bạn học đề cử chị tiếp thị mỹ phẩm đồ trang điểm, ba tháng, bộ tiền kiếm đều chị cầm mua đồ trang điểm cho , mỗi ngày đều trang điểm hoa hòe lòe loẹt.”
“Mấy tháng chị ai xúi giục, đến quán bar công, quán bar chẳng mấy lành, đại đa đều là mấy loại tương tự chị , bao lâu bắt đầu quấn lấy một đứa con trai của chủ một nông trường nhỏ.”
“Chị ngu xuẩn, ăn khó còn nóng tính, chẳng tài năng gì kiêu căng ngang ngược, chị ở bên ngoài gây sự, ngoài cũng sẽ thèm nể mặt cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-984.html.]
“Lần chị chọc chuyện gì, hôm nay chị và bạn trai của chị dạo phố đánh hội đồng, mười mấy tụm đánh bọn họ, đánh một trận tơi bời xong còn quăng trong thùng rác.”
“Cha tan ca về nhà trùng hợp thấy, hai đánh m.á.u me bê bết, bò cũng bò dậy nổi, cha sợ sẽ xảy án mạng cho nên gọi điện thoại cho đồn công an, lúc bọn họ mới công an lôi khỏi thùng rác.”
Cung Linh Lung: “… là hiếm thấy.”
“Kéo chi chứ, rác rưởi thì ở trong thùng rác.” Lục Trường Khiếu đột nhiên một câu chí mạng.
Thôi Tư Vi thế lập tức bật : “Khiếu Khiếu đúng lắm, chị nên ở nơi phù hợp với .”
Cậu đến đây lâu như thế, Cung Linh Lung từng hỏi đến chuyện của , lúc nhắc đến Lương Tư Dao, cô cũng hỏi thêm: “Hiện tại em thế nào?”
“Em , gọi điện thoại cho em, em cũng để ý đến chuyện của .”
Thôi Tư Vi nhắc đến chút nào, ở trong lòng , là một tự tôn và giới hạn cuối, cũng tin chắc rằng tương lai bà còn nếm trải nhiều chuyện đau khổ khác.
đây đều là do bà tự lựa chọn, cho dù khổ thế nào cũng là do bà tự tự chịu.
“Cậu, nhà ngoại của thì ?” Lục Sơ Minh đột nhiên hỏi.
“Ông ngoại tê liệt, bà ngoại dựa tiền cứu tế sống qua ngày, mấy chị họ của đều là một đám du côn khốn nạn, chạy đến chỗ khác, thèm quan tâm đến bọn họ từ lâu , hình như là dì cả ở bên cạnh chăm sóc cho bọn họ, của chắc chỉ cung cấp một ít tiền thôi.”
Thôi Tư Vi cực kỳ ghét nhà họ Lương, từ nhỏ thiết với bọn họ , khi nhỏ cũng đến nhà họ Lương, hai ba năm ở chung một nhà cũng là vì còn cách nào khác.