Vừa thấy sắc mặt    , trong lòng cô cũng  khỏi thấp thỏm lo âu.
Tề Tu Niên  thấy Tô Nhiễm Nhiễm đến đây thì  đỗi kinh ngạc, trong lòng  kìm nén  dâng lên chút vui mừng khó tả. “Nhiễm Nhiễm,  em  đến đây?”  những lời   dứt,   thấy bóng dáng một  mặc quân phục đang tiến đến từ phía xa. Niềm vui  nhen nhóm trong lòng Tề Tu Niên lập tức lắng xuống.
“Đồng chí Tề,  đến đây để hỏi  về chuyện cơn bão sắp sửa đổ bộ.” Lúc  Tô Nhiễm Nhiễm  rảnh  chuyện phiếm, cô  thẳng  vấn đề.
Nghe , Tề Tu Niên ngẩn  . Trong ấn tượng của  , Tô Nhiễm Nhiễm   là   hứng thú với khí tượng học.    nhanh chóng kìm  những suy nghĩ miên man,  mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Được, em cứ hỏi .”
“Anh  thể đo đạc và ước tính  cơn bão    cấp bao nhiêu ?”
Nghe thấy những lời , lông mày của Tề Tu Niên  khỏi cau , vẻ mặt  trầm trọng   bầu trời.
Chiếc radar mà họ chế tạo   là loại radar thông thường, sử dụng máy phát cao tần để tạo  công suất tần  vô tuyến, nên tín hiệu thu nhận  đạt yêu cầu. Chỉ  thể tính toán  một phạm vi tương đối mà thôi.
“Không thể đo lường cụ thể , nhưng ước tính thấp nhất cũng  cấp 12.” Đây là kết quả   dự báo sơ bộ, Tô Nhiễm Nhiễm  hề thất vọng. Cô chỉ nghiêm túc trao đổi với   về những  liệu đo đạc   .
“Đồng chí Tề, với điều kiện hiện  của chúng , liệu  thể chế tạo  loại radar sóng ngắn băng tần S  băng tần C  ?”
Gà Mái Leo Núi
Tô Nhiễm Nhiễm hỏi dò.
Theo cô , hai chiếc radar sóng radio    sản xuất  đầu những năm tám mươi và cho  liệu đo đạc chính xác hơn.
Không ngờ cô  hỏi ,  mặt Tề Tu Niên lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Cũng từ đó mà  nảy sinh hứng thú với chiếc radar sóng ngắn S mà cô nhắc tới.
“Chuyện  là Thẩm Hạ  kể cho cô  ?”
Ngoài điều  ,   thật sự  tài nào nghĩ nổi vì  cô   thể đưa  một ý tưởng như .
Nói đến chuyện , Tô Nhiễm Nhiễm chợt nhớ đến một bài báo mà   cô vô tình   khi xem tin tức về bão. Nguyên lý cụ thể thì cô  rõ lắm, dù  cô cũng  chuyên nghiên cứu về thời tiết.
  ánh mắt đầy khao khát học hỏi của  , trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm chợt gợn sóng, bất chợt nghĩ đến những cuốn sách kỹ thuật về radar trong kho  gian của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-152-nhiem-nhiem-sao-em-lai-toi-day.html.]
Nếu những cuốn sách như   thể  quốc gia ứng dụng, liệu  thể giúp dự đoán chính xác cường độ của cơn bão ?
Một ý nghĩ như  chỉ chợt thoáng qua trong đầu cô, nhưng   lặng lẽ đ.â.m rễ, nảy mầm trong lòng cô.
“Trong lúc vô ý    nhắc tới.” Tô Nhiễm Nhiễm  mơ hồ.
Thấy cô thực sự  hiểu nhiều lắm, Tề Tu Niên cũng tin.
Chẳng qua lời  của Tô Nhiễm Nhiễm như đột nhiên mở  một chân trời ý tưởng mới cho  .
Tề Tu Niên càng nghĩ càng thấy mắt  sáng rực, cuối cùng chẳng còn tâm trí để  thêm với Tô Nhiễm Nhiễm nữa, liền vội vàng ghi  những  liệu tính toán, đo đạc    cho cô,  đó tức tốc rời .
Hai ,  khi     liệu, cũng  nán  lâu, liền tức tốc trở về khu đại viện.
Vừa về đến nhà, Tô Nhiễm Nhiễm nóng lòng  chờ nổi liền bước   gian, mở chiếc máy tính trong  gian , nhanh chóng nhập  liệu  để mô phỏng.
 , vật tư trong  gian của cô quả là vô cùng phong phú,  chỉ  đủ  loại máy tính mà còn  cả điện thoại di động thuộc nhiều niên đại khác .
Ngoài những thứ  , bên trong còn  trang  máy phát điện tĩnh âm,  đầu tiên thử nghiệm công suất phát điện, Tô Nhiễm Nhiễm   dọa choáng váng.
Điều lợi hại hơn cả là chiếc máy phát điện công suất mạnh mẽ như   sử dụng nguồn năng lượng mới, chứ   loại máy phát điện chạy dầu diesel nguyên thủy.
Chẳng qua  gian dù  ngàn ưu điểm, vạn điều , nhưng điểm yếu duy nhất  là   mạng internet.
 mà Tô Nhiễm Nhiễm cũng  dám đòi hỏi gì hơn, ít nhất  máy tính, cô vẫn  thể mô phỏng và phân tích  liệu.
Bên  Tô Nhiễm Nhiễm đang nhanh chóng sử dụng máy tính trong  gian, mà bên  Thẩm Hạ cũng chẳng rảnh rỗi.
Sau khi bận bịu nấu xong bữa cơm trưa,  cũng chẳng kịp ăn, chỉ kịp dặn dò Tô Nhiễm Nhiễm một tiếng  vội vã  khỏi nhà.
…
Bên  hai vợ chồng Tô Nhiễm Nhiễm đang bận chuyện gió bão, mà bên , Vương Xuân Muội bận rộn cả ngày trời, mãi mới nấu xong bữa cơm, nhưng cứ đợi mãi, đợi mãi vẫn  thấy Trương Tín Vinh trở về.
Hai  con bụng đói cồn cào,  mâm cơm  bàn với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng chẳng ai dám động đũa.