Không  cơn bão  thổi bao lâu, cửa sổ thời  nào  vững chắc như bây giờ. Không  qua bao lâu, nước mưa ào ào theo các khe cửa, ô cửa sổ hắt  tràn ngập căn phòng. Cả sàn nhà đều đầy nước.
  một ai oán trách. Các chị em phụ nữ  tự động cầm chổi, gáo, xô chậu  sức tát nước, quét nước. Trong căn phòng tối đen, chỉ  ngọn đèn dầu leo lét tỏa  ánh sáng yếu ớt. Cả căn nhà đều trở nên bận rộn hơn: đàn ông thì vững vàng giữ chặt cánh cửa, phụ nữ thì miệt mài tát nước. Còn lũ trẻ con thường ngày vẫn  líu lo cãi cọ, quậy phá,  lúc   ngoan ngoãn, im lặng đến lạ thường.
Ai nấy đều thành tâm cầu nguyện cho cơn bão chóng qua. Thế nhưng, gió lốc dường như  ngớt, càng lúc càng dữ dội. Trái tim của   cũng theo đó mà càng thêm thắt , lo lắng  yên.
Đây là  đầu tiên Tô Nhiễm Nhiễm trải qua một cơn bão mạnh đến thế. Sau một tiếng đồng hồ  ngừng tay quét nước, cô  thấm mệt rã rời, gần như  thể chịu đựng thêm. Dừng  nghỉ ngơi một lát, cô lấy chiếc bình nước suối  chuẩn  sẵn, uống liền mấy ngụm lớn.
Uống xong dòng nước suối  gian, cô cảm thấy như  tiếp thêm sức lực,   khoan khoái hẳn lên.
Uống nước xong, khi cô đang định   tiếp tục công việc quét nước, thì chợt thấy bóng dáng Thẩm Hạ vội vã lướt qua, hình như đang gấp gáp tới khu vực kế bên để chỉ đạo công tác phòng chống bão.
Vội vàng đặt chổi xuống, Tô Nhiễm Nhiễm nhanh chân chạy đến. Tuy trong phòng tối đen, nhưng Thẩm Hạ vẫn thấy  bóng dáng cô  về phía . Vốn dĩ  đang định  thẳng đến khu vực bên cạnh, nhưng thấy cô, bước chân  lập tức đổi hướng, tiến về phía cô.
“Làm  ?”
Suốt hai ngày nay,  vẫn luôn đầu tắt mặt tối với công việc phòng chống bão. Hôm nay khó khăn lắm mới  dịp gặp mặt, nhưng đôi vợ chồng son  chẳng  mấy thời gian để trò chuyện vài câu  tình. Lo lắng cô  chuyện gì gấp, Thẩm Hạ liền tranh thủ quãng thời gian ít ỏi đó để hỏi han.
Tô Nhiễm Nhiễm    việc cần , chẳng  lời dư thừa, liền chìa chiếc bình nước về phía .
“Anh uống ngụm nước   hãy .”
Ánh mắt Thẩm Hạ  về phía bình nước của cô, trong lòng  hiểu rõ đây   thứ nước uống tầm thường. Không  gì thêm,  vươn tay đón lấy, uống cạn mấy .
Gà Mái Leo Núi
Chỉ một lát như , hai vợ chồng thậm chí  kịp  thêm đôi ba lời    chia xa.  cho dù chỉ là thời gian ngắn ngủi mấy chục giây, Thẩm Hạ vẫn khẽ dặn dò cô vài câu, bảo cô  nghỉ ngơi một lát, cẩn thận giữ gìn sức khỏe, đừng để  mệt nhọc quá.
Tô Nhiễm Nhiễm vốn cho rằng  chỉ là lời quan tâm xã giao thoáng qua,  nghĩ tới một lát , một  lính  đến tìm cô. Anh đưa cô tới một khu vực nghỉ ngơi tạm bợ nhưng  tách biệt riêng. Phòng nghỉ ngơi  nhỏ, chỉ kê độc một tấm ván gỗ  giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-167-thoat-khoi-can-nha-nho-nho-kia.html.]
Thế nhưng, ở nơi đặc biệt như , một gian nghỉ ngơi độc lập   quấy rầy,  là nơi  khác dù  mơ cũng chẳng dám nghĩ tới. Trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy  cảm động,   chút băn khoăn phức tạp. Vừa cảm kích sự quan tâm đặc biệt của  dành cho ,  lo lắng rằng sự ưu ái công khai  sẽ vô tình mang  phiền phức cho   .
Người lính  đó  rời . Khu nghỉ ngơi còn  cửa riêng,  thể khóa chốt từ bên trong,  sợ  ai quấy rầy. Lúc   quá một giờ sáng . Gió bão còn đang  ngừng thổi quét,  bên ngoài vẫn đang bận chuyện chống chọi với gió bão. Tô Nhiễm Nhiễm do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước  khỏi phòng nghỉ ngơi.
Tìm  cái chổi   của cô, cô  gia nhập  đội quân chống bão đang hăng say  việc. Cô  mang thai ba tháng,   sự bổ sung của dòng nước  gian, cô  còn yếu ớt mong manh như thuở đầu. Có đôi lúc cô thậm chí còn quên mất  là một thai phụ.
Nếu   việc gì, cô cũng    bộ  tịch tỏ  yếu đuối. Cô   hiểu  tấm lòng  che chở, chăm sóc của , nhưng cô cũng   vì chuyện nhỏ nhặt  mà vô tình khiến   lời  tiếng ,  chịu đựng sự dị nghị từ những  xung quanh.
Người đang cặm cụi quét nước ngay bên cạnh cô chính là Chung Cúc Hoa và Vương Xuân Muội. Động tác của Chung Cúc Hoa nhanh nhẹn, tháo vát hơn hẳn. Mà kỳ lạ chính là, cô nàng Vương Xuân Muội, dù ngày nào cũng bận rộn  việc đồng áng,  quét nước một cách vụng về đến khó tin.
Tô Nhiễm Nhiễm tò mò liếc  vài ,   dời mắt , tiếp tục công việc dọn dẹp.
Vương Xuân Muội tát nước một lúc lâu, cuối cùng cũng dần tìm   mánh khóe.
Với bản năng của nguyên chủ trong , chẳng mấy chốc, động tác của cô cũng dần trở nên nhanh nhẹn hơn.
Kiếp , cô  từng  những công việc tay chân như .
Hay đúng hơn, cô  từng  ở gần nhiều  đến thế,  cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Đây là điều  đây cô  nghĩ cũng  dám nghĩ tới.
 giờ đây, họ  cùng chung một mái nhà, cùng  chống chọi với cơn mưa giông gió bão bên ngoài.
Lần đầu tiên tham gia  một việc như thế , Vương Xuân Muội  một cảm giác thật kỳ diệu.
Dường như cô  thoát  khỏi căn nhà nhỏ bé chật hẹp  ?
Cảm giác nhẹ nhõm như  thoát khỏi gông cùm xiềng xích , khiến cô thậm chí thấy ngay cả công việc nặng nhọc như tát nước cũng trở nên vui sướng.