Nghe thấy thế, gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm ửng đỏ,   cô  thể ngượng ngùng  rằng  vì   mà ngẩn ngơ đến ?
Cô  tự nhiên rời mắt ,  tiện miệng kiếm chuyện hỏi: “Bắt mạch thật sự  thể   mang thai đôi ?”
Hơn nữa một quân y như   lẽ nào    bác sĩ ngoại khoa?
Sao còn  bắt mạch?
“Tổ tiên của bác sĩ Trần đều là trung y, so với ngoại khoa, trung y của   còn lợi hại hơn nhiều.”
Thẩm Hạ trả lời vẫn kiệm lời một cách kỳ lạ.
Trên thực tế, Trần Hoài Nhân trong giới y học  sớm  danh tiếng lẫy lừng.
Nếu   bên ngoài còn  bình yên,     thể nào đến  hòn đảo nhỏ .
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm  há hốc mồm kinh ngạc.
Thời buổi  ở nông thôn đúng là  thể gặp  cao nhân khắp chốn.
 mà lúc  Thẩm Hạ  còn bụng  nào mà để tâm đến chuyện của  khác?
Trên đường trở về, ánh mắt   cứ dán chặt  Tô Nhiễm Nhiễm.
Nếu chẳng  Tô Nhiễm Nhiễm cương quyết từ chối, Thẩm Hạ thậm chí   ôm cô về tận nhà như lúc đưa cô đến. Dáng vẻ  thận trọng, căng thẳng như thể đối diện với kẻ thù mạnh, cứ như cô đang mang trong    một sinh linh bé bỏng, mà là một quả b.o.m hẹn giờ . Tô Nhiễm Nhiễm  bật    thấy xót xa trong lòng, cuối cùng vẫn  cất lời trấn an chồng.
“Không  , em sẽ tự chăm sóc bản  thật .”
Lời  dứt, cô liền bắt gặp ánh mắt Thẩm Hạ tràn đầy ẩn ý sâu xa, lướt qua chiếc quần còn vương chút ẩm ướt của . Tô Nhiễm Nhiễm: …
Chưa an ủi  chồng thì  tự   khó xử, Tô Nhiễm Nhiễm đành ngậm ngùi im lặng. Cuối cùng, cô chỉ  thể yếu ớt giơ một ngón tay .
“Em chỉ  xuống đó một loáng thôi,  lâu chút nào.”
 rõ ràng, lời   chẳng  chút đáng tin nào đối với Thẩm Hạ. Anh bình tĩnh  cô một lát, đoạn im lặng một chốc mới cất lời.
“Ngày mai  sẽ đến căn cứ thủy canh cùng em.”
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-187-sao-con-biet-bat-mach.html.]
Lời Thẩm Hạ  ,  ắt  .
Sáng hôm , Tô Nhiễm Nhiễm  mới choàng tỉnh khỏi giường,  thấy Thẩm Hạ chuẩn  xong xuôi bữa sáng tươm tất và cả hạt giống cho công việc. Mọi sự  sẵn sàng, chỉ còn chờ cô lên đường. Trải qua một đêm, Tô Nhiễm Nhiễm cũng  thấu hiểu sâu sắc sự lo lắng thái quá của chồng . Không chỉ việc bếp núc   đảm đương hết, ngay cả việc cô  phụ nhóm lửa cũng   gạt . Cứ như thể   nuôi cô thành một “phế nhân”, đến nỗi chỉ còn thiếu nước là áo tới tay, cơm tới miệng!
Thế nhưng, Tô Nhiễm Nhiễm  khỏi hoài nghi, nếu cô thật sự đồng ý,   chắc chắn sẽ   như . Cứ như lúc  đây, cô  rời giường,   tức tốc bỏ hết công việc đang  để  về phía cô.
“Sao em  ngủ thêm chút nữa?”
Thẩm Hạ  , ánh mắt  vẫn  quên lướt qua gương mặt cô một lượt. Thấy cô  hề  ảnh hưởng bởi chuyện xảy  hôm qua,  mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em  ngủ .”
“Vậy em  rửa mặt   ăn sáng nhé.” Thẩm Hạ    xoa đầu cô.
Cái xoa đầu  tràn đầy sự trấn an và cưng chiều khiến Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng hưởng thụ. Khóe môi cô khẽ cong lên, nụ  xinh  tựa như đóa hoa chớm nở,  say đắm lòng .
“Ừm ạ!”
Tô Nhiễm Nhiễm  rửa mặt, còn Thẩm Hạ  tiếp tục bận rộn với công việc riêng của .
Chỉ lát , hai vợ chồng  cùng quây quần bên bàn ăn trong căn bếp nhỏ. Bữa sáng là một nồi cháo tôm nghi ngút khói, tôm  mang về từ sáng sớm nên vẫn còn tươi rói. Chẳng cần nêm nếm cầu kỳ, hương vị cháo  vô cùng tươi ngon, đậm đà.
Tô Nhiễm Nhiễm ăn một cách ngon lành, miệng vẫn  ngớt lời khen ngợi:
“Tay nghề nấu nướng của  ngày càng điêu luyện, nếu cứ tiếp tục thế , e rằng địa vị bếp trưởng của em sẽ khó lòng giữ nổi mất!”
Nghe những lời trêu chọc dí dỏm của cô, trong lòng Thẩm Hạ cảm thấy ấm áp lạ thường, những mảng u ám trong lòng cũng tan  đôi phần. Quách Đại Thông vốn là một  lính  tệ, nhưng chuyện mà Lữ Hải Yến  gây  ngày hôm qua, thật khiến  khó lòng cảm thông. Thẩm Hạ chẳng dám hình dung, nếu Tô Nhiễm Nhiễm gặp  chuyện  may,  sẽ  những hành động điên rồ đến mức nào. Dù  đó cô  hề hấn gì, nhưng Thẩm Hạ cũng   bỏ qua chuyện  một cách dễ dàng.
Tô Nhiễm Nhiễm thấy sắc mặt   khá hơn, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Lại  ngừng trêu chọc  để  vui vẻ hơn.
Nhìn cô  tươi roi rói, chẳng  tự lúc nào, khóe môi Thẩm Hạ cũng lén lút nở một nụ  ấm áp.
Bữa cơm sáng nay trôi qua trong bầu  khí vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Ăn xong bữa, hai  cũng  chậm trễ thêm phút nào, mà cùng  sửa soạn  cửa.
Trong khi đó, ở khu đại viện, các chị em quân tẩu khác  sớm tập hợp đông đủ, chỉ còn chờ mỗi Tô Nhiễm Nhiễm.
Thế nhưng Tô Nhiễm Nhiễm còn  tới,  thấy Vương Xuân Muội  đó với vẻ mặt ủ ê, buồn bã.