“Nhiễm Nhiễm, cô  xem lúa nước  thật sự  thể sống  ở đảo Bình Châu ?” Có  vẫn  nhịn  hỏi một câu, nhưng  mặt lộ rõ vẻ lo lắng, như thể sợ  cô bác bỏ.
Tô Nhiễm Nhiễm chỉ , cũng  để ý đến sự nghi ngờ của cô . “Có sống    thì  cũng  dám chắc, chẳng qua  thấy  nghiên cứu về phương diện , nên lập tức  thử xem .”
Tuy  , nhưng mấy cô quân tẩu   hiểu  cảm thấy loại lúa nước   một sức hấp dẫn kỳ lạ.
“Nếu lúa nước của cô thật sự trồng , quốc gia há   ban tặng huy hiệu cho cô ?” Dù  đó là lúa nước  đất mặn kiềm đấy,  cái  của họ, nó  sức hấp dẫn  kém gì vệ tinh Đông Phương Hồng  Một.
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm  nghĩ tới ông cụ cả đời âm thầm cống hiến ở đồng ruộng, mấy chục năm như một ngày  công việc  tẻ nhạt  đơn điệu.  ông   giải quyết  vấn đề lương thực to lớn cho quốc gia. Mà  chỉ là mượn dùng sức mạnh của  gian mà thôi,  đáng để nhắc tới.
“Sao  thể  chuyện đó ? Có  nhiều tiền bối lợi hại hơn  gấp bội,  cũng chỉ  mới chập chững bước  lĩnh vực , chẳng là gì .”
Nghe những lời khiêm tốn của cô, mức độ thiện cảm của mấy cô quân tẩu đối với cô  càng tăng lên. Người  năng lực ít nhiều gì cũng sẽ  chút kiêu ngạo, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm    chỉ xinh , năng lực mạnh mẽ mà   còn khiêm tốn như thế. Như   bọn họ  thể  yêu mến cơ chứ?
Mấy cô quân tẩu đang vây quanh ruộng ươm mạ của Tô Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên   kích động la lên.
“Mau đến xem, rau xà lách của  nảy mầm !”
Vừa  thấy những lời ,   lập tức ồ lên. Đó là rau xà lách đấy! Bọn họ mang theo vô  hạt giống rau tới đây, nhưng tất cả đều  thể sống . Hiện giờ  mà Lâm Thu Liên   rau xà lách của cô   nảy mầm?
Trong phút chốc, đám   còn tâm trí  mà vây xem ruộng mạ của Tô Nhiễm Nhiễm nữa, mỗi  đều cất bước chạy tới khu đất trồng rau của Lâm Thu Liên.
“Ở ?” Chung Cúc Hoa ngó trái ngó , ngơ ngác chẳng thấy cây xà lách nào.
Lâm Thu Liên chỉ  một mầm xanh nho nhỏ đang  bùn đất bao phủ : “Ở đây !” Dáng vẻ cẩn thận đó,    còn tưởng trong ruộng là trân bảo gì quý giá lắm, chứ   rau xanh.
   ở đây  ai chê  cô , đám đông đều trợn tròn mắt,  chằm chằm  màu xanh non đang hé lộ từ trong bùn đất.
“Là thật kìa!” Có  kinh ngạc vui mừng reo lên, vẻ mặt hớn hở đó giống như rau mọc  là của chính bọn họ .
“Rau xà lách quả nhiên trồng sống ! Nhiễm Nhiễm , hạt giống của cô thật tài tình!”
Đống hạt giống rau  đều là mấy hôm  Tô Nhiễm Nhiễm  phát cho các chị em quân nhân.
 như lời Thẩm Hạ từng , giờ đây Tô Nhiễm Nhiễm  trở thành đại sư gieo trồng rau củ quả  đảo Bình Chu. Ai nấy đều vui mừng khôn xiết khi  nhận hạt giống rau từ tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-197-tha-thu-la-khong-co-kha-nang.html.]
Sau khi   hạt giống, mỗi  đều như nhặt  của quý, lập tức mang về gieo trồng ở căn cứ Loan Loan.
Quả nhiên hạt giống  phụ sự kỳ vọng, mới bốn ngày  nảy mầm xanh .
Lúc  thì ai nấy đều  tâm phục khẩu phục.
Họ thậm chí  bắt đầu mơ mộng đến viễn cảnh    thể thoải mái ăn rau xanh thỏa thích.
Căn cứ thủy canh  đào thêm hai hồ nữa, chỉ đợi rau muống ở hồ đầu tiên dài , sẽ cắt một ít đem trồng sang hồ mới.
Đám chị em quân nhân vây xem rau xà lách của Lâm Thu Liên còn  nhú khỏi mặt đất xong xuôi, lúc  mới cảm thấy mỹ mãn mà về nhà.
Suốt dọc đường , tiếng   ríu rít tưng bừng.
Hiện giờ bụng của Tô Nhiễm Nhiễm   lộ rõ, nhưng vì cô mặc quần áo rộng nên     mấy.
Dẫu là  đầu mang thai một sinh linh, cô vẫn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Khó mà tưởng tượng , trong bụng cô giờ đây đang  hai đứa bé thành hình.
Thẩm Hạ đến đảo Tứ Phương  năm ngày, hiện vẫn  trở về.
Điều  khiến một  vốn bình tĩnh như cô cũng  khỏi  chút thấp thỏm lo âu.
Dù  cái thời   gì  điện thoại di động,    cách nào   tình hình   hiện giờ  .
Gà Mái Leo Núi
Các chị em quân nhân khác thì vô cùng bình thản.
Dù  chồng họ thi thoảng   nhiệm vụ, họ  cần bận lòng chuyện ?
Chi bằng chăm sóc  gia đình và con cái mới là lẽ .
Đám      vui vẻ, chẳng bao lâu  tới khu đại viện.
Những ai gần nhà thì về thẳng.
Nhà Chung Cúc Hoa và Tô Nhiễm Nhiễm gần , hơn nữa  khi Thẩm Hạ  xa từng nhờ cô  chăm sóc Tô Nhiễm Nhiễm.