Vấn đề thiếu rau xanh của binh lính đóng quân  đảo vẫn luôn là nỗi trăn trở trong lòng ông. Giờ đây, khó khăn lớn    giải quyết triệt để, lẽ nào ông   vui cho ?
Trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm cũng rộn ràng  kém.
Dù trong lòng   rõ điều   liệu  thành công  , nhưng chỉ khi tận mắt  thấy rau dưa tươi  mọc lên ở căn cứ Nam Đảo, cô mới thực sự yên lòng.
“Chồng  là  lính đội trời đạp đất,  vợ lính,  thể đóng góp chút sức mọn cho quân đội,  thấy vô cùng vinh dự.”
Triệu Văn Lương  đôi vợ chồng  sóng vai   mặt,  gương mặt ông tràn ngập vẻ mãn nguyện.
Người đàn ông  mặt là cấp  xuất sắc nhất của ông, mà thành tựu của  vợ Thẩm Hạ cũng chẳng hề kém cạnh chút nào.
Trước đây, việc thẩm tra lý lịch chính trị của  Tô Nhiễm Nhiễm từng gặp chút vướng mắc. Thế nhưng Thẩm Hạ vẫn kiên quyết cưới cô, thậm chí còn tình nguyện từ bỏ cơ hội thăng chức đoàn trưởng cao quý.
Giờ đây hồi tưởng , Triệu Văn Lương  khỏi cảm thấy may mắn vô cùng.
May mà Thẩm Hạ  một mực kiên trì cưới cô về nhà,   mang cô  hải đảo .
Nếu  thì dù Tô Nhiễm Nhiễm   nghiên cứu đề tài , ở quê nhà của Thẩm Hạ cũng khó lòng   điều kiện thuận lợi như thế.
Như  chẳng  là uổng phí một nhân tài hiếm   !
“Thẩm Hạ , ánh mắt của  quả là tinh tường! Cưới  một  vợ hiền tài như .” Triệu Văn Lương  tiếc lời khen ngợi thêm  nữa.
Nghe những lời đó,  gương mặt Thẩm Hạ  giấu  vẻ tự hào.
“Vợ  đúng là một  phụ nữ tuyệt vời, cô   hề giấu giếm,  tận tình truyền dạy hết những kinh nghiệm quý báu  cho các chị em quân tẩu khác.”
Nghe những lời , Triệu Văn Lương  một  nữa ngây ngẩn cả .
Đồng chí cảnh vệ bên cạnh vội vàng tiến lên báo cáo:
“Hiện giờ ở khu đại viện đảo Bình Chu đang mở lớp học xóa mù chữ, đồng thời hướng dẫn các chị em quân tẩu kỹ thuật gieo trồng.”
Nghe những lời đó, Triệu Văn Lương càng thêm phần phấn khởi.
“Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên đồng chí Tô Nhiễm Nhiễm là một đồng chí ,  ý thức cách mạng cao!”
Là một sư trưởng mang nặng trách nhiệm, ông  từ bản chất  luôn quý trọng những   hy sinh vì tập thể.
Trước hành động  hề giấu giếm chút gì của cô, ông  càng thêm tán thưởng  ngớt.
“Quân đội sẽ  bao giờ quên những cống hiến to lớn của cô!”
Triệu Văn Lương  thể hình dung ,   đảo Bình Chu sẽ  thêm nhiều nhân tài về kỹ thuật gieo trồng.
Mà nhân tài, chính là thứ quý giá và khan hiếm nhất của đất nước  lúc !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-259-ngoc-tran-con-gai-ba-nhiem-nhiem-len-bao.html.]
Vị phóng viên của nhật báo  nhạy bén nhận  đây là một câu chuyện đầy tính nhân văn, một điển hình đáng tuyên dương của  quân tẩu .
Trước khi đến, vị phóng viên cũng  tìm hiểu kỹ thông tin,  rằng  quân tẩu  vốn là một thanh niên trí thức.
Khi phần lớn   còn chần chừ   xuống nông thôn, cô   nên cống hiến lớn lao đến . Vị phóng viên dám chắc, một khi tin tức   lan truyền, chắc chắn sẽ tạo  tiếng vang  nhỏ.
Và suy nghĩ của chị  quả nhiên  sai.
Ngay khi tờ báo   phát hành, cả nước  xôn xao, phấn khởi.
Đầu tiên là việc trồng lúa nước  đất mặn kiềm thành công, khiến tất cả   đều vô cùng xúc động và phấn chấn.
Đó chính là lương thực, là cái ăn của  bao !
Nếu đất mặn kiềm cũng  thể trồng lúa nước,  thì chúng   thể tăng gia sản xuất thêm  bao nhiêu lương thực nữa chứ!
Tiếp theo đó là kỹ thuật trồng rau  bờ cát.
Có lương thực,   rau dưa, những thứ  mới chính là nền tảng vững chắc của quốc gia!
Việc   trực tiếp kinh động đến tận các cấp lãnh đạo cao nhất.
Nghe  đảo Bình Chu  hai   nghiên cứu  lúa nước mặn kiềm, tất cả các cấp  đều  kinh động, vô cùng coi trọng.
Đây quả là một bước đột phá lớn trong sản xuất lương thực, kể từ  thành công của giống lúa lai!
“Hai đồng chí trẻ    lắm!” Vị lãnh đạo cấp cao nở nụ  tươi rói, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
Nghĩ đến bây giờ họ  chỉ nghiên cứu  giống lúa lai cho năng suất tăng gấp bội, mà còn  cả lúa nước chịu mặn,  thể khai thác thêm  bao vùng đất hoang hóa, ông liền vui mừng khôn xiết.
Điều   nghĩa là chẳng bao lâu nữa, bà con dân chúng sẽ  còn  lo đói bụng nữa !
Cũng  lúc , tại Hải Thị, sáng sớm Đinh Ngọc Trân  bước  văn phòng  nhận  ánh mắt ngưỡng mộ từ khắp các đồng nghiệp.
Đinh Ngọc Trân vẫn còn mơ hồ  hiểu chuyện gì, thì Đổng Liên Bình  cạnh  vội đưa tờ báo cho bà.
Giọng bà  đầy phấn khích,  giấu nổi sự vui mừng: “Ngọc Trân ơi, con gái nhà bà  lên Nhật báo Nhân Dân kìa!”
Nghe , Đinh Ngọc Trân sững sờ,  hình.
Chẳng  con gái bà đang ở hải đảo theo chồng ?
Sao   mặt  mặt báo  nhỉ?
Vừa nghĩ , bà   thấy gương mặt  quen của con gái   trang báo!
Chính là Nhiễm Nhiễm!
Gà Mái Leo Núi
“Ngọc Trân, đây đúng là con gái bà  ? Con bé giỏi giang quá,  lên tận Nhật báo Nhân Dân!”