Vô tình, khóe mắt Tô Nhiễm Nhiễm bắt gặp bóng dáng ở cửa, cô lập tức vô cùng ngạc nhiên.
“Hôm nay lên bộ đội ?”
Ngày hôm qua nghỉ phép, hai hôm cũng xin nghỉ để chăm sóc bà Phan Thủy Phương.
Vậy tình hình hôm nay là đây?
Gà Mái Leo Núi
“Có chút việc riêng, hôm nay .”
Nghe , Tô Nhiễm Nhiễm chợt nhớ vẻ mặt thôi của hôm qua.
“Có chuyện gì thổ lộ với em ?”
Nếu là chuyện cơ mật thể , hẳn lộ vẻ mặt như thế.
Nghe những lời cô , đôi mắt vốn dịu dàng của Thẩm Hạ cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Thật , một chuyện quan trọng bàn bạc với em.”
Thấy tỏ vẻ như , Tô Nhiễm Nhiễm càng thêm tò mò ngớt.
Bế Tiểu Chiêu Chiêu đang bò lên đùi , cô xuống sát bên cạnh .
“Có chuyện gì cứ , vợ chồng còn khách sáo gì chứ.”
Nghe giọng dịu dàng và đầy bao dung của cô, lời định của Thẩm Hạ bỗng nhiên nghẹn nơi cửa miệng.
“Rốt cuộc là chuyện gì ? Anh mau chứ!”
Thấy vẫn im lặng, Tô Nhiễm Nhiễm dịch gần về phía , một tay ôm lấy cánh tay , khẽ lắc nhẹ.
Dáng vẻ nũng nịu đáng yêu như , mấy ai thể cưỡng ?
Huống chi Thẩm Hạ là đàn ông chẳng hề chút sức lực nào để chống cự cô!
Cuối cùng, cũng kể chuyện Trương Nghị Trung mong đến công tác ở Tây Bắc.
“Ý là, nếu đến Tây Bắc thì vẫn giữ chức phó đoàn trưởng, nhưng ở đây thì thể nhanh chóng thăng chức đúng ?”
Tô Nhiễm Nhiễm lập tức nắm bắt mấu chốt.
Người bình thường chắc chắn sẽ chọn ở , nhưng thoạt Thẩm Hạ rõ ràng đến Tây Bắc.
Thẩm Hạ quả thực đang d.a.o động đến Tây Bắc.
Theo lý mà , lính chỉ cần phục tùng mệnh lệnh cấp , cấp điều động , điều lệnh thì nghiêm chỉnh chấp hành.
vì phương pháp huấn luyện thể thuật cải tiến do đề xuất hiệu quả quá đỗi kinh , lẽ đơn vị bộ đội sắp một động thái trọng đại.
Tuy Trương Nghị Trung rõ, nhưng Thẩm Hạ vẫn cảm nhận cơ hội vô cùng quan trọng đối với .
Lý trí mách bảo nên bỏ lỡ cơ hội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-455-rot-cuoc-la-co-chuyen-gi.html.]
tình cảm…
“Điều kiện ở Tây Bắc thì gian khổ, mà hai đứa nhỏ nhà còn bé quá.”
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thẩm Hạ băn khoăn, sợ hai đứa nhỏ qua đó chịu đựng vất vả.
Tô Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài, chút bất đắc dĩ.
“Anh đều thể , cớ gì bọn em thể cùng chứ?”
Nói xong, Tô Nhiễm Nhiễm giơ tay nắm lấy tay .
“Anh gì, thì cứ dứt khoát , đừng để hối tiếc. Chỉ cần cả nhà bốn chúng ở bên , dẫu điều kiện khó khăn đến mấy, em cũng cam lòng.”
Đôi mắt phụ nữ sáng tựa trời, soi rọi thẳng trái tim Thẩm Hạ.
Nghe Tây Bắc, cô hề tỏ vẻ lùi bước, trái còn động viên cứ thế mà điều mong .
Tuy Thẩm Hạ đoán Tô Nhiễm Nhiễm sẽ như , nhưng chính tai những lời , vẫn khiến trong lòng dâng trào xúc động thôi.
Không kìm lòng, vươn tay ôm cả cô và Tiểu Chiêu Chiêu lòng.
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn em.”
Bên cô lâu đến , tình cảm chẳng những hề phai nhạt, trái còn càng thêm sâu đậm, nặng tình theo tháng năm.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của , gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm bất giác nóng bừng lên.
Cuối cùng, để dời sự chú ý vì lẽ gì khác, cô mở miệng hỏi: “Vậy khi nào chúng xuất phát?”
Thẩm Hạ lắc đầu: “Anh cũng rõ, nhưng lẽ sẽ quá nhanh .”
Những lời dư thừa khác, Thẩm Hạ .
Anh , Tô Nhiễm Nhiễm cũng chẳng hỏi thêm.
Đời , cô từng mấy năm tháng bôn ba nơi Tây Bắc, thấu hiểu cái gian khổ thiếu thốn của vùng đất .
Đặc biệt là nạn thiếu nước, tình hình thật sự khốc liệt.
Song, cũng may là cô gian riêng, nhờ mà cuộc sống dẫu khó khăn mấy vẫn dễ thở hơn khác bội phần.
Chỉ e Phan Thủy Phương thể cùng, bà mới trải qua phẫu thuật.
Hơn nữa, Đại đội Thủy Kiều ở phương Nam, một cả đời sống ở xứ sở mưa thuận gió hòa như Phan Thủy Phương sẽ khó lòng thích nghi với cái khắc nghiệt của thời tiết phương Bắc.
Đang mải miết suy tư về Đại đội Thủy Kiều, Tô Nhiễm Nhiễm bất chợt nhớ đến Lý Tuyết Thu, cô khỏi cất lời hỏi về việc ăn Tết năm nay.
“Ăn Tết nghỉ, khi chúng cùng về Đại đội Thủy Kiều một chuyến.”
Nghe ăn Tết sẽ về Đại đội Thủy Kiều, Tô Nhiễm Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vặn tiện đường về thăm nom Lý Tuyết Thu một thể.
Thẩm Hạ nhắc Lý Tuyết Thu hy vọng hồi phục bình thường, còn trả tự do, kìm mà chau mày.