Thẩm Hạ  tràn trề hứng thú với thằng con trai, thậm chí còn ngầm lên kế hoạch khi nào thì đưa  bé  bộ đội để huấn luyện.
Cũng may Tô Nhiễm Nhiễm    suy nghĩ  của chồng, nếu  chắc chắn sẽ mắng  là cầm thú.
Thằng bé còn nửa tháng nữa mới tròn một tuổi cơ mà!
Hơn nữa thằng bé còn sinh non nữa chứ!
Thế nhưng  , tuy hai đứa bé sinh non, cũng chẳng    vì Tô Nhiễm Nhiễm uống nước linh tuyền,   cho con b.ú sữa  .
Vóc dáng của hai đứa bé thậm chí còn cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi nửa cái đầu, hơn nữa sức lực cũng  khỏe,     giống trẻ sinh non.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Tiểu Diên Diên dễ như trở bàn tay tóm  một con thỏ?
Thế nhưng dù thế nào, nếu con trai  bắt  thì cô  nuôi thật cẩn thận.
Chẳng qua từ khi trong nhà nuôi bốn con thỏ con, mỗi ngày   ít lũ trẻ con kéo tới cửa chơi đùa.
Có  nhiều đứa trẻ đến xem thỏ con, cũng   nhiều đứa đến tìm hai đứa bé  chơi.
Lần  Tiểu Diên Diên chọc  hang thỏ,   bằng cách nào mà mấy đứa trẻ khác  , giờ đây ánh mắt chúng  Tiểu Diên Diên cứ như đang  thấy vật lạ .
Gà Mái Leo Núi
Mấy đứa bé trai cũng cả ngày truy hỏi Tiểu Diên Diên rốt cuộc là tìm  hang thỏ bằng cách nào.
Thậm chí còn ngầm cổ vũ Tô Nhiễm Nhiễm  nhặt củi, để Tiểu Diên Diên tìm hang thỏ,  chúng cũng  thể nhặt thỏ con về nhà.
Lần  nhà Nhị Ca nấu thịt thỏ kho tàu thơm lừng!
Suýt nữa khiến chúng thèm đến phát .
Ngày nào trong nhà cũng rộn ràng tiếng trẻ con nô đùa,  mà Tô Nhiễm Nhiễm chẳng hề thấy phiền lòng.
Hôm nay là ngày nghỉ, từ sáng tinh mơ, Thẩm Hạ  vác rìu lên núi đốn củi.
Phía  ,  cả một đoàn đàn ông trong khu đại viện cùng .
Việc đốn củi  vốn  cần đến tay họ, nhưng từ khi phó đoàn trưởng về, họ đành  dẹp bỏ lối sống ung dung, tự tại.
Nếu  nào dám trốn việc, vợ ở nhà liền bĩu môi: “Phó đoàn trưởng   còn  đốn củi, cớ gì    ?”
Đám đàn ông  , đám phụ nữ cũng chẳng thể  . Họ kéo  đến nhà Tô Nhiễm Nhiễm để đóng đế giày.
Tuy Tô Nhiễm Nhiễm cũng học đóng đế giày, nhưng tay nghề của cô thực sự chẳng  . Thường thì đế giày mới   nửa chừng, tay cô  chằng chịt những vết kim đâm.
Thấy cô  chỉ một , Thẩm Hạ  dứt khoát  cho cô động tay  việc  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-516-suyt-khien-chung-them-khoc.html.]
Lúc , các quân tẩu đang túm tụm trong căn bếp nhà cô,  thoăn thoắt đóng đế giày,  rôm rả hóng chuyện làng  xóm .
Còn lũ trẻ con thì cứ líu ríu vây quanh bệ bếp, mắt tròn xoe dõi theo Tô Nhiễm Nhiễm  bánh trứng hấp.
Làm bánh trứng hấp cần  đánh bông lòng trắng trứng, đây là một công việc khá tốn sức. May ,  khi  cửa, Thẩm Hạ  giúp cô đánh bông sẵn.
Giờ thì Tô Nhiễm Nhiễm chỉ việc nhẹ nhàng khuấy đều lòng trắng và lòng đỏ trứng.
 vì   lò nướng, cô chỉ  thể dùng cách hấp cách thủy.
Thế nhưng, chừng đó cũng đủ khiến lũ trẻ con ngẩn ngơ  đến sững sờ.
Nhìn thấy thau lớn chất lỏng màu cam sánh mịn  trứng gà, sữa tươi và đường cát vàng, lập tức  đứa bé  kìm  mà nuốt ực nước bọt.
Tô Nhiễm Nhiễm mỉm  trấn an lũ nhỏ: “Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ  ăn ngay thôi.”
Hi Hi vốn chăm chỉ nhất, liền xung phong xin  nhóm lửa giúp cô.
Tô Nhiễm Nhiễm cũng  từ chối.
Việc nấu bánh trứng gà hôm nay   là ý định nhất thời nảy , mà   cô chuẩn  từ sớm.
Trứng gà cô mua ở đại đội gần đây, còn bột mì trắng thì lấy từ  gian riêng .
 mà, các quân tẩu  cô   bánh trứng gà cho lũ nhỏ ăn, liền  chịu nhận , cố chấp mang mỗi  một quả trứng gà biếu cô.
Mãi đến khi Tô Nhiễm Nhiễm bảo  dùng hết từng  trứng gà, họ mới thôi  kiên quyết nữa.
Sau khi khuấy đều lòng đỏ và lòng trắng trứng, Tô Nhiễm Nhiễm cẩn thận đổ  nồi hấp.
Cô  đậy nắp vung,   thấy tiếng các quân tẩu hạ giọng thì thầm to nhỏ.
“Này ! Hôm qua các cô   ngóng  chuyện gì ? Bác gái Kim  đến tìm Phương Chỉ Nhu đấy.”
Vừa  thấy , đám quân tẩu liền xúm xít , ai nấy đều vô cùng tò mò.
“Bà   đến ư? Chẳng  mấy hôm    Phương Chỉ Nhu đuổi thẳng cổ  ngoài  ?”
Thì  mấy hôm , Kim Hồng Anh  đến nhà xin  Phương Chỉ Nhu. Không rõ   những gì, nhưng kết quả là Phương Chỉ Nhu  những chẳng chấp nhận, mà còn thẳng thừng đuổi hai  con .
Chuyện   sớm lan truyền khắp khu đại viện.
Vốn dĩ ai cũng nghĩ với cái nết của Kim Hồng Anh, chắc chắn bà   đời nào  vác mặt đến cửa  nữa. Nào ngờ hôm qua, bà   mò đến?
“Thế thì hôm qua  ?  chẳng  ngóng  tí động tĩnh nào cả.”