Con trai   ở nhà, Điền Tố Mai   thể cho phép Tạ Phương Thư  mì trắng?
Không  quá lãng phí ư.
Trước  Tạ Phương Thư  những lời  thì chẳng mảy may suy nghĩ.
Gà Mái Leo Núi
Dù ở nhà  đẻ  về nhà chồng, ai nấy đều khuyên cô phụ nữ  hiền thục, chịu thương chịu khó, thức ngon vật lạ thì để phần đàn ông, để phần con trai.
Trước đây cô vẫn  cảm thấy  gì sai, những thứ ngon cô đều để  hết cho con trai và chồng.
 giờ đây, chẳng hiểu vì lẽ gì những lời   khiến cô thấy chướng tai.
Thế nhưng Tạ Phương Thư vẫn   thêm lời nào, chỉ thoăn thoắt bắt tay   bánh bột ngô bột mì đen.
Hiện giờ trời trở lạnh, cô quyết định  một mẻ lớn, đủ ăn mấy ngày, khỏi  mất công mỗi bữa.
Điền Tố Mai lỉnh kỉnh tìm chỗ cất mớ thuốc nam gia truyền mà bà  mang tới.
Ngay  đó   một vòng ngó nghiêng khắp nhà.
Bà   ngó  lẩm bẩm  ngớt: “Sao  đóng cái tủ to thế ? Lãng phí tiền quá!”
“Đốt giường lò  cần nhiều lõi ngô đến ? Sống   tính toán chi li, đừng  tiền là vung tay quá trán.”
Cả căn nhà  bà  chê bai từ trong  ngoài, dường như chẳng  thứ gì  mắt bà .
Đã  ít  Tạ Phương Thư  mở miệng  gì đó, nhưng lời  đến bên miệng  đành nuốt ngược  trong.
Thôi.
Hồi ở quê, cô cũng  rõ, chỉ cần phản bác bà  một câu, thì y như rằng sẽ  hứng chịu những lời cằn nhằn  ngớt của  chồng.
Có  gay gắt nhất, Tạ Phương Thư  bà  mắng xối xả suốt cả buổi chiều.
Giờ đây cô  hiểu rõ tính nết của bà , chỉ cần để bà  cằn nhằn cho thỏa  là .
Tốt nhất là cứ vờ như  câm như điếc.
Quả nhiên, Điền Tố Mai cằn nhằn chán chê, tâm trạng cũng dễ chịu hơn hẳn.
Bà    ghế trong gian bếp,  uống nước  ngắm con dâu nhào bột.
Động tác của Tạ Phương Thư thoăn thoắt,  nhanh  nhào xong mẻ bột mì. Vừa dứt tay với bột mì, cô  thoăn thoắt nhào bột ngô để  bánh.
Chẳng mấy chốc, cô  nặn  ba bốn mươi cái bánh bột ngô tròn vo.
Cô lấy chõ hấp , xếp bánh bột ngô   bắt đầu nhóm lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-537-tam-phuc-khau-phuc.html.]
Chỉ một lát , Nhị Ca cũng từ bên ngoài về đến.
Vừa  cửa, thằng bé vui vẻ chạy ngay tới bên bếp lò, bẻ đôi chiếc màn thầu trắng muốt trong tay, đưa một nửa cho Tạ Phương Thư.
“Mẹ ơi, thím Tô cho con bánh màn thầu ,  cũng ăn .”
Nhị Ca   gian bếp   thẳng tới bếp lò,     thấy Điền Tố Mai đang  bên cạnh bàn ăn.
Điền Tố Mai cũng chẳng giận dỗi gì,  thấy cháu nội của , bà   tít cả mắt.
“Thằng Nhị của bà ngoan quá! Bánh màn thầu cháu cứ ăn hết ,  cháu còn bận hấp bánh bột ngô mà.”
Nghe thấy giọng Điền Tố Mai, Nhị Ca mới chợt nhận  bà nội từ quê lên chơi.
Nụ  tươi rói  gương mặt thằng bé lập tức cứng đờ .
Tạ Phương Thư xoa đầu thằng bé : “Mẹ  đói , con chia cho bà nội ăn .”
Nghe , Nhị Ca   bà nội đang  bên bàn, vẻ miễn cưỡng hiện rõ  gương mặt.
“ mà… con  chia cho  cơ!”
Tuy Điền Tố Mai  mực thương Nhị Ca, nhưng thằng bé  chẳng mấy ưa bà nội .
Bởi vì  nào bà nội cũng bắt  thằng bé uống thang thuốc đắng ngắt, mà  uống xong còn luôn lặng lẽ lau nước mắt. Nhị Ca   thấy điều đó  ít .
Nghe thấy lời Nhị Ca , nụ   gương mặt Điền Tố Mai chợt phai nhạt dần.
Bà   chút bất mãn  Tạ Phương Thư, như thể đang trách móc con dâu dạy con như thế nào.
Ngay  đó  vỗ vỗ  chiếc ghế bên cạnh ,  với Nhị Ca: “Cháu  đây  với bà nội, bà nội  món ngon cho cháu .”
Điền Tố Mai thầm nghĩ, đàn bà con gái  nên ăn nhiều bột mì trắng, nếu cứ ăn mãi đồ ngon, đến lúc đó sẽ  còn thiết tha gì bánh bột ngô đen nữa.
Bởi , bà  lấy lý do  thức quà ngon, dụ thằng bé  theo.
Dù  Nhị Ca cũng chỉ là đứa bé,   cưỡng   mùi vị hấp dẫn của thức quà ngon?
Nghe bà nội  thức quà ngon, thằng bé chẳng chút nghi ngờ nào, cầm chiếc màn thầu  bẻ đôi  theo bà.
Trong gian bếp giờ chỉ còn Tạ Phương Thư đang nhóm lửa, ánh mắt cô thẫn thờ  chõ hấp nghi ngút khói.
…
Kể từ khi  kế hoạch khai phá đất phèn mặn ở huyện Chu, Tô Nhiễm Nhiễm vốn  tất bật nay  càng thêm tất bật.
Buổi sáng cô đến bộ phận hậu cần quân đội để xem xét tình hình chăn nuôi heo, còn đề  công thức pha chế cám heo.