Dương Đông Nha ở bên cạnh    thôi, thầm nghĩ  bảo hai cô con gái đừng ăn thịt, để  một ít lát nữa cô  sẽ lặng lẽ cho đám Cường Tử.
 nghĩ tới những lời lạnh lùng của Trịnh Liên Phong, cô  đành nuốt ngược những lời    trong.
Trịnh Liên Phong cũng  hề để ý tới cô , chỉ há to miệng ăn cơm một cách ngon lành.
Ba  em đối diện chỉ  thể  ăn bánh bột ngô bột mì đen,  mắt trông mong  mấy  lớn ăn thịt.
Cường Tử  thể nào nuốt trôi bánh bột ngô bột mì đen chứ?
Cậu bé chỉ ăn  mấy miếng là  chịu ăn nữa.
Trịnh Liên Phong cũng  thèm để ý tới  bé, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong,  thấy trong chậu còn dư ba cái bánh bột ngô bột mì đen  ai đụng đến,   liền cầm lấy ăn hết.
Bữa cơm tối  diễn  trong một bầu  khí quỷ dị, mấy  em còn  kịp thở phào nhẹ nhõm,   Trịnh Liên Phong gọi đến ven tường.
Gà Mái Leo Núi
Chân Cường Tử  gãy, chỉ  thể   ghế, còn Quân Tử và Hoa Tử  nghiêm chỉnh bên cạnh.
“Trước đây là cha sơ suất, chểnh mảng trong việc dạy dỗ, mới để các con trở nên hư đốn đến nhường .  từ nay về , cha sẽ  như  nữa. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi chiều cha đều sẽ cho các con học tiết tư tưởng. Các con  những  lắng tai  thật kỹ, mà còn   vanh vách cho cha . Nếu   , tối hôm đó các con đừng hòng  bánh bột ngô bột mì đen mà ăn.”
“Ngoài , nếu các con    huấn luyện, thì từ nay mỗi buổi sáng sẽ xuống ruộng với các thím. Cha sẽ bảo chủ nhiệm Kỳ phân công việc và chia điểm công cho các con. Kiếm  bao nhiêu thì các con ăn bấy nhiêu. Nếu các con lười biếng,   ngay cả bánh bột ngô bột mì đen các con cũng đừng mong mà . Còn Chân Cường Tử  thương, bánh bột ngô bột mì đen con ăn mỗi ngày sẽ  tạm ứng ,   con  xuống ruộng  quần quật để mà trả nợ cha.”
Nghe thấy tin sét đánh ngang tai, ba  em đều trợn tròn mắt đầy vẻ kinh hãi!
Trịnh Liên Phong chẳng tốn lời đôi co với chúng nó nữa. Anh  chỉ học theo cái cách mấy đồng chí vẫn hăng hái truyền đạt công tác tư tưởng cho  em bộ đội, nghiêm nghị dạy tiết tư tưởng cho mấy đứa trẻ.
Quân Tử và Hoa Tử   dọa sợ,  Trịnh Liên Phong   đang  đùa, nên đều vô cùng nghiêm túc lắng  lời răn dạy.
Chúng sợ    , ngày mai sẽ   cơm ăn.
Cường Tử thì  kiên nhẫn nổi khi   những lời rao giảng vô vị .   bé chẳng dám hé răng trái ý  , đành cắm mặt xuống đất, hồn xiêu phách lạc.
Trịnh Liên Phong  thấy, cũng chẳng buồn bận tâm tới  bé  gì.
Đợi buổi học tư tưởng kết thúc,   tiện tay thu vét hết lương thực trong nhà, nhốt  ngăn tủ khóa .
Dương Đông Nha trơ mắt    khóa chặt cái tủ,  rút chìa khóa giắt  . Trong lòng cô   khỏi dấy lên nỗi bất an.
Anh   như , rành rành là  tin tưởng cô  chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-617-tin-du.html.]
Chuyện  khiến trong lòng Dương Đông Nha cảm thấy bàng hoàng, lo sợ, nhưng cô  chẳng thể  gì để chống đối   .
Hiện giờ cô  rơi  thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu cứ  lời Trịnh Liên Phong, sẽ  đám Cường Tử tố cáo. Chưa  chừng cô  sẽ sớm  gọi về quê.
 nếu   lời Trịnh Liên Phong, cô  cũng sẽ    tống khứ về nhà  đẻ.
Buổi tối hôm đó, ngoại trừ Tiểu Thạch Đầu và Đại Ni, những  khác đều trằn trọc   chợp mắt .
Quân Tử và Hoa Tử lo lắng chuyện ngày mai  xuống ruộng kiếm công điểm, còn Cường Tử thì chỉ đơn giản là cồn cào vì đói.
Buổi tối  bé chỉ ăn mấy cái bánh bột ngô, phần còn , Trịnh Liên Phong  chén sạch.
Cậu bé  bảo Dương Đông Nha nấu cho  ăn, nhưng lương thực đều  khóa  .
Nói  Cường Tử cũng là  sướng. Trong cái thời buổi ai ai cũng  thắt lưng buộc bụng, tháng nào  bé cũng  thưởng thức một bữa thịt  trò.
Mỗi tháng Trịnh Liên Phong gửi tiền trợ cấp về nhà,    ruột và bà nội hết mực cưng chiều,  thứ gì ngon lành đều nhường phần cho  bé. Có thể   bé lớn ngần  mà  từng  chịu cái đói hành hạ như đêm nay.
Lúc    giường, bụng réo lên từng hồi cồn cào. Cậu bé đói đến nỗi chỉ hít thở thôi cũng thấy hao  tốn sức.
  bé đành bó tay chịu trận.
Cả đêm  bé mấy bận choàng tỉnh vì đói. Khó nhọc lắm mới chờ  đến lúc hửng sáng. Vừa mở mắt, Quân Tử và Hoa Tử  biến  mất từ đời nào.
Cả căn nhà chìm trong một sự tĩnh lặng đến lạ thường.
Cường Tử cảm thấy  tè,  gọi Dương Đông Nha đến đỡ đần, nhưng gọi khản cả cổ mà chẳng  thấy động tĩnh gì.
Đói khát cộng thêm   tiểu, Cường Tử  từng cảm thấy bất lực và nhục nhã đến thế !
“Dương Đông Nha! Mày   đây  thì bảo! Ông đây đếm đến ba đấy!”
Cường Tử gân cổ gào lên về phía cửa  .
Chỉ tích tắc  đó,  bé thấy Dương Đông Nha ôm một chậu quần áo lỉnh kỉnh, lướt qua khung cửa sổ phòng .
“Dương Đông Nha!” Cường Tử  kêu to một tiếng nữa.
 Dương Đông Nha cứ như thể  điếc đặc, ngay cả một cái  đầu cũng  thèm.