Rõ ràng là Tô Nhiễm Nhiễm đầy lòng quan tâm, nhưng hề khơi nỗi đau của cô, mà mang món ngon cho cô.
Sự quan tâm chu đáo như , Tạ Phương Thư cảm động cho ?
“Ăn ngon là , cũng cảm thấy ăn ngon. Cô cầm lấy phần , lát nữa nhớ cho Nhị Ca nếm thử đấy.”
Bát cũng kha khá, bánh gạo bên trong đủ để cô no bụng.
Nếu là chắc chắn Tạ Phương Thư sẽ từ chối, nhưng hôm nay cô chẳng hề từ chối.
“Vậy khách sáo với cô nữa.”
“Đừng khách sáo, nhiều lắm.” Tô Nhiễm Nhiễm xua tay: “Mai cô thích ăn thì cho cô nhé.”
Nghe thấy những lời , khối buồn bực trong lòng Tạ Phương Thư dường như tan biến hết.
“Ước gì cô là đàn ông thì , lấy cô về, ngày nào cũng ăn ngon chẳng hết.”
Chu Ngọc Quyên phía thì nhịn phá lên.
“Có là đàn ông, lẽ cũng chắc cửa đến gần Nhiễm Nhiễm .”
Không thấy dáng vẻ bảo vệ vợ của phó đoàn trưởng , thằng đàn ông nào mắt dám tiến đến mặt Tô Nhiễm Nhiễm?
Nghe cô nhắc đến Thẩm Hạ, Tạ Phương Thư cũng khỏi rụt cổ : “ cảm thấy hai chúng chị em thiết vẫn hơn.”
Vừa , cô khoác lấy tay Tô Nhiễm Nhiễm, như thể sợ thật sự hóa thành đàn ông thì còn ở cạnh cô nữa.
Tô Nhiễm Nhiễm cô chọc cho mãi thôi.
Cả bọn rộn rã cùng đồng, suốt đường ai nhắc tới chuyện xích mích ngày hôm qua.
Quân Tử và Hoa Tử vẫn lẽo đẽo theo các quân tẩu.
Hoa Tử cầm que tre con, phá cỏ dại ven đường.
Mà Quân Tử thì suốt đường miệng ngừng lẩm nhẩm bảng cửu chương.
Một tháng qua, Quân Tử học hành miệt mài ngơi.
Không chỉ ít, còn học phép tính cộng trừ.
Hai ngày nữa bọn họ sẽ học, Quân Tử lên thẳng lớp Hai, bởi bé cảm thấy cần dốc sức học cho nhanh kẻo lỡ.
Mà theo bọn họ, là Cường Tử mặt mũi ủ rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-646bao-con-trai-me-ly-di-voi-con-di-2.html.]
Sau hơn một tháng tịnh dưỡng, cuối cùng chân bé cũng thể tập tễnh .
Bác sĩ may mà bé nhỏ tuổi, mới thể hồi phục nhanh như .
mà bé còn thể chạy, chỉ thể , hễ chạy một cái là đau thấu xương.
Quẩn chân mãi ở nhà lâu ngày, khó khăn lắm mới , Cường Tử cũng lẽo đẽo theo đồng.
Cùng tới còn Đại Ni.
Càng trầm mặc ít hơn cả một tháng , hiện giờ cô bé khác nào một khúc gỗ vô tri.
Dương Đông Nha sai bảo gì cô bé cũng răm rắp lời, chẳng còn chút vẻ hồn nhiên sức sống của một đứa trẻ.
Các quân tẩu đều chẳng khỏi chạnh lòng thương cảm cho cô bé đáng thương .
“Rốt cuộc Dương Đông Nha là mà tệ bạc đến ? Lại đày đọa con gái đến nông nỗi .”
“Có ai bảo ! cho cô , liên trưởng Trịnh vốn định cho Đại Ni học, nhưng cô một mực cấm cản cho nó đến trường. Còn đứa bé học nhiều sẽ sinh hư, khó dạy, khiến liên trưởng Trịnh tức nổ đom đóm mắt, bỏ nhà mấy ngày về khu đại viện nữa là!”
Có quân tẩu ở sát vách nhà Dương Đông Nha nhịn bĩu môi, mỉa mai .
Nghe mấy lời bàn tán cho rằng con gái học là vô bổ, mấy chị quân tẩu bên cạnh khỏi trừng mắt bất bình.
“Thời nào mà còn thế? Chủ tịch dạy 'đàn bà cũng gánh vác nửa bầu trời', mà cô vẫn còn khư khư cái tư tưởng lạc hậu đó.”
“ ! Vô bổ? Thế Nhiễm Nhiễm nhà chẳng nên sự nghiệp đó ?”
“ chỉ mong con gái chịu khó học hành, thể học đến hết cấp ba là mừng lắm .”
Tiếc là thi đại học khó khăn quá, chứ nếu đậu thì còn gì bằng!
Tuy cuối cùng con gái sẽ xuất giá, nhưng sách nhiều, sống bọn họ thể bớt lo lắng ?
Chẳng cố tình vô ý, mấy chị quân tẩu cứ thế chuyện oang oang, chẳng mảy may hạ giọng.
Dương Đông Nha rõ mồn một lời bóng gió chỉ trích cho Đại Ni đến trường, trong lòng cảm thấy oan ức vô cùng.
Sao cô gì cũng đúng như ?
Con gái cuối cùng đều gả , tốn nhiều tiền nuôi dưỡng như thế là lãng phí ?
Gà Mái Leo Núi
Thà rằng ngoan ngoãn một chút, bây giờ phụ giúp việc nhà, xuất giá còn thể đùm bọc thằng em trai.
Quân Tử và Hoa Tử đang cặm cụi ruộng, còn Cường Tử chôn chân bên bờ, chán ngán ngang ngó dọc.
Thằng bé ngứa ngáy rủ rê chúng nó chơi, nhưng hai đứa giờ chẳng thèm ngó ngàng đến nó.