Chẳng qua dù  chuyện  còn liên quan tới thanh danh của Ngụy Trúc Hạ,     dám để    năng lung tung?
“Mẹ,  đừng quấy rầy nữa, Trúc Hạ bảo em   về quê, ông chú ở nhà còn đang ngóng trông đấy ạ.”
Nghe thế, Kim Hồng Anh trừng mắt.
“Chuyện của ông chú con  gì mà quan trọng hơn chuyện đại sự trăm năm của con gái ông  chứ?”
Nghĩ tới việc  đưa Ngụy Trúc Hạ đến đây lâu như , vẫn luôn  thể tác hợp hai  , Kim Hồng Anh  nhịn  mà tức đến hộc máu. Tính bà  là ,  đạt  mục đích thì  thôi. Kim Hồng Anh vốn   chịu buông tha, nay  nắm  tin tức béo bở thế ,   bà   thể để cô  rời  dễ dàng như ?
“Trúc Hạ , bác  gọi cả Liên trưởng Trịnh tới , cháu đừng ngại ngùng gì cả,  chuyện gì thì cứ   hết, bác gái hai và  trai đều sẽ giúp cháu.”
 từ  tới nay Ngụy Trúc Hạ vốn ăn mềm  ăn cứng. Kim Hồng Anh càng ép buộc, Ngụy Trúc Hạ  càng kiên quyết   gả cho Trịnh Liên Phong.
“Bác gái hai, bác luôn miệng  cháu  chuyện, bác thật lòng   cho cháu ? Nếu thật lòng   cho cháu,  bác   thể chụp mũ một cái thanh danh  xí lên đầu cháu như thế?”
Nếu là  ruột của , Ngụy Trúc Hạ tin rằng bà  chắc chắn sẽ che giấu chuyện  khả năng khiến   bại danh liệt như . Chứ   ồn ào lớn tiếng như Kim Hồng Anh, cứ như thể ước cho cả thiên hạ  đều   .
Nghe thấy như , Kim Hồng Anh thoáng một chút bẽ mặt vì  vạch trần suy nghĩ thật sự. Thế nhưng bà  vẫn cố gắng che đậy, bày  vẻ mặt đau lòng mà :
“Trúc Hạ, bác chỉ   cho cháu mà thôi,  mà cháu  nghĩ oan cho bác đến thế. Cha cháu  gửi gắm cháu cho bác, nay  suýt chút nữa xảy  chuyện như thế. Cháu cứ thế mà về, bác  ăn    với cha cháu đây?”
Nghe những lời đạo lý cao xa như , Ngụy Trúc Hạ suýt chút nữa thì tức đến nổ phổi.
“Cháu  xảy  chuyện gì, cũng  cần bác  ăn  với cha cháu  . Bác tránh đường cho cháu về, đó mới là câu trả lời  nhất cho cha cháu.”
Bị phản bác  chút nể nang, sắc mặt Kim Hồng Anh lập tức trở nên khó coi tột độ.
“Cái con bé      điều đến ? Cháu     thấy hết cả  ,  chịu lấy Liên trưởng Trịnh,   còn ngẩng mặt    nữa ?”
Gà Mái Leo Núi
Kim Hồng Anh nhớ  cảnh cô  lén lút vá víu chiếc áo,  hề nghĩ ngợi mà bật thốt !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-trung-sinh-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-751-di-tim-nha.html.]
Nghe thế, Ngụy Hải Thắng lập tức biến sắc! Anh  như nghẹt thở,  kìm  cơn giận, gằn giọng hét lên: “Mẹ! Mẹ đang  nhảm nhí gì thế ?”
Sao bà   thể   những lời thiếu liêm sỉ như  chứ? Nếu     ,   em bảy còn  ăn   , còn mặt mũi nào mà   nữa?
Vẻ mặt Trịnh Liên Phong vô cùng phức tạp, thừa nhận cũng  , mà  thừa nhận cũng chẳng xong. Thừa nhận, nhỡ  những lời  truyền  thì thanh danh trong sạch của Ngụy Trúc Hạ sẽ  hủy hoại.   thừa nhận,  sợ Ngụy Trúc Hạ cho rằng    gánh vác trách nhiệm. Bởi lẽ trong lòng họ đều  rõ, chuyện  quả thực là thật.
Chỉ  Ngụy Trúc Hạ là  bình tĩnh nhất, cứ như thể  mà Kim Hồng Anh đang nhắc đến   là .
“Bác gái hai bác  đủ ? Nếu   đủ , thì cháu xin phép về đây!”
Không ngờ cô  chẳng chút sợ hãi, Kim Hồng Anh  phần kinh ngạc!
Mà khi thấy cô  với vẻ mặt kiên định rời khỏi khu đại viện, trong ánh mắt Trịnh Liên Phong chợt hiện lên nét buồn bã khó tả.
Lúc , Ngụy Hải Thắng tràn ngập sự áy náy với cô em họ. Anh  tự trách   tin lời , suýt chút nữa hại Ngụy Trúc Hạ gặp  chuyện chẳng lành. Hiện giờ   còn lấy chuyện trong sạch của cô   ,     còn mặt mũi nào để đối diện với Ngụy Trúc Hạ nữa?
“Trúc Hạ, em đợi một lát,  xin nghỉ phép đưa em về quê.”
Ngụy Hải Thắng tự cảm thấy hổ thẹn với Ngụy Trúc Hạ, hiện giờ   chỉ  bình an vô sự đưa cô  về nhà.
“Anh,  cần  ạ, tự em trở về .”
Ít  cô  cũng  trình độ văn hóa cấp hai,    ,  lo lắng  sẽ  lạc đường.
Một   đưa, một   cho đưa về, hai  giằng co một hồi. Cuối cùng, Ngụy Hải Thắng vẫn giành phần thắng.
Kim Hồng Anh   con trai quát, giờ phút   còn dám ho he nửa lời. Huống hồ bà    hết những lời lẽ khó , Ngụy Trúc Hạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, bà  còn  thể  gì hơn  nữa?
Cuối cùng, Ngụy Hải Thắng  xin phép, Kim Hồng Anh uất ức lẫn bực bội đành  về phòng. Trong sân, chỉ còn  Ngụy Trúc Hạ và Trịnh Liên Phong. Một bầu  khí ngượng ngập lạ lùng bỗng bao trùm. Thế nhưng, đôi chân Trịnh Liên Phong  như mọc rễ,  thể nào nhúc nhích  lấy một bước. Vừa nghĩ đến cảnh chia tay lúc ,   họ sẽ chẳng còn cơ hội gặp gỡ, lòng   dâng lên nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Mãi  lâu , trong  sân tĩnh lặng mới vang lên giọng  của Trịnh Liên Phong.