Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 460

Cập nhật lúc: 2025-08-06 00:07:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến gần giờ tan học buổi chiều, Ôn Ninh và Lục Diệu đẩy xe đạp cổng trường, dựng quầy hàng để chuẩn bán sách.

giờ tan học, cổng trường mở , một đám đông học sinh ùa , chẳng mấy chốc vây kín quầy sách.

“Chị Ôn, cho em một cuốn sách tham khảo môn Toán!”

“Em Hóa học!”

“…”

“Rồi, tổng cộng là hai mươi đồng.” Ôn Ninh nhận tiền tươi đáp , Lục Diệu thì phụ trách lấy sách.

Hai phối hợp ăn ý, nhịp nhàng. Chẳng mấy chốc, một chồng sách cao nửa bán một nửa.

Đám học sinh vây quanh cũng dần vơi bớt, chỉ còn lác đác một hai đó, vẫn còn đang do dự vì giá sách.

Ôn Ninh cũng hào phóng, trực tiếp cầm hai cuốn sách đưa cho họ, thể xem , mua .

đủ tự tin, chỉ cần qua những cuốn sách tham khảo , họ sẽ nhận giá trị của nó.

Mặc dù sách tham khảo thể thế sách giáo khoa, càng thể thế giáo viên, nhưng nó thực sự nâng cao hiệu quả học tập nhiều. Nhờ đó, học sinh thể dành nhiều thời gian hơn cho những môn yếu, hoặc dùng thời gian tiết kiệm để vượt qua những bài toán khó, từ học sinh trung bình trở thành học sinh giỏi.

Lục Diệu nhịn lâu, thấy quầy hàng còn đông , ngượng ngùng : “Chị dâu, nhờ chị trông giúp một lát, em … giải quyết nỗi buồn.”

Khóe môi Ôn Ninh khẽ cong, cô nhịn : “Được , em nhanh .”

Đừng để nhịn hỏng mất.

Lục Diệu tìm nhà vệ sinh. Hai học sinh còn bên quầy hàng cũng đưa quyết định, móc tiền đưa cho Ôn Ninh: “Chị Ôn, tụi em lấy hai cuốn .”

Ôn Ninh ngọt ngào, nhận tiền và đưa sách cho họ.

Học sinh về gần hết, Ôn Ninh bắt đầu kiểm kê sách còn yên xe đạp, chuẩn dọn hàng.

“28, 29…” Ôn Ninh đang đếm, thì bỗng nhiên thấy tiếng vọng từ xa:

“Anh, em thật sự ăn cắp sách của , đây là sách của em.”

“Anh tin! Nhà em tiền mua sách tham khảo? Nếu thì em đến mượn! Hơn nữa, cuốn sách môn Toán của mất, khéo em một cuốn. Làm gì chuyện trùng hợp như ?”

“Là khác cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/460.html.]

“Hừ, cho ? Em cuốn sách bao nhiêu tiền một cuốn ? Sao thể hào phóng cho em? là chuyện nực nhất từng !”

Một nam một nữ đeo túi vải màu xanh quân đội, từ trường học, đang giành giật một cuốn sách.

Ôn Ninh nhận cô gái , chính là cô gái cô gặp trong con hẻm, con gái của phụ nữ gầy gò. Cô đang chuẩn tiến lên giúp đỡ thì bỗng thấy hai bóng khác lao đến, vội vã về phía cặp nam nữ đang giằng co.

Ôn Ninh hai bóng đó, bước chân khựng . Tần Kiến Phi và Diệp Xảo ở đây?

Có liên quan đến Diệp Xảo và nhà họ Tần, Ôn Ninh vội vàng mặt, cô xem hai chuyện gì.

Kết quả là cô thấy Tần Kiến Phi tới, kéo nam sinh : “Tần Phong, Tần Như, hai đứa gì thế ? Hôm nay bà nội mừng thọ, đều đến ăn cơm , hai đứa còn đây lề mề gì?”

Tần Phong giơ cuốn sách tham khảo giật từ tay Tần Như, tức giận : “Anh hai, chị dâu, hai đến lúc! Tần Như ăn cắp sách tham khảo của em, còn rách sách của em. Quan trọng là em c.h.ế.t chịu thừa nhận, cứ khăng khăng cuốn sách khác cho. Anh xem, ai hào phóng tùy tiện cho một cuốn sách trị giá mười đồng? là câu chuyện nực nhất mà em từng !”

Tần Kiến Phi về phía em họ luôn của , mặt lạnh lùng chất vấn: “Tần Như, cuốn sách của em rốt cuộc từ ?”

Tần Như lặp lời giải thích một nữa.

Diệp Xảo xong, mỉa mai. Hoàn cảnh gia đình Tần Như, nhà họ Tần ai cũng rõ. Ba cô bé bại liệt, quét đường, trong nhà còn một em trai và một em gái. Cả nhà chỉ dựa một phần lương tháng mười tám đồng của cô bé. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng thể nào bỏ mười đồng để mua sách .

“Em gái Tiểu Như, dối cũng chuẩn kịch bản. Nếu nhà em thực sự quen những bụng, hào phóng đến mức tùy tiện cho em sách, thì đây ba em đến mặt bà nội để than nghèo kể khổ .”

Lời giống như một con dao, đ.â.m thẳng tim Tần Như.

Vành mắt cô bé đỏ hoe, mặt đầy tổn thương, khó xử và đau khổ. Hình ảnh ba vì cô bé mà cầu xin bà nội, cô bé sẽ bao giờ quên . Đây cũng là lý do tại ngay từ đầu cô bé kiên quyết mượn sách của Tần Phong. Gia đình họ trong mắt nhà họ Tần chỉ là một gánh nặng. Bỏ thì sợ khác chê , mà giữ thì ghét bỏ.

chẳng ai thèm bận tâm đến tâm trạng của cô bé. Tần Kiến Phi khinh thường : “Trong nhà cho em học là để em học kiến thức, để em học dối và lừa gạt khác.”

Thấy tất cả đều về phía , Tần Phong càng thêm đắc ý nghểnh mặt lên, kiêu ngạo giật mạnh cuốn sách từ tay Tần Như: “Để đấy cho !”

Mặt Tần Như đỏ bừng, cô bé giơ tay giành cuốn sách của , nhưng giọng chút sát thương nào: “Trả sách cho em…”

Tần Phong một tay giơ cao cuốn sách, tay túm lấy chiếc túi vải màu xanh quân đội cô bé: “Đồ ăn cắp! Để xem em còn ăn cắp thứ gì nữa!”

Trong nhà, Tần Phong gọi Tần Như là “đồ ăn cắp” , Tần Phong cũng học theo.

Cậu cao lớn vạm vỡ, Tần Như gầy yếu nhỏ bé, căn bản đối thủ. Cậu túm chặt dây túi giật mạnh, chiếc túi giật .

Giật túi, Tần Phong lập tức cầm đáy túi, dốc ngược , dùng sức lắc mạnh. Lạch cạch, lạch cạch, tất cả sách vở trong túi rơi hết xuống đất.

 

Loading...