Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 488
Cập nhật lúc: 2025-08-06 23:02:18
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Mạnh Đạt mở sổ , thấy mỗi trang đều vẽ bìa và ruột sổ, còn dùng màu bột nước để tô màu.
Trang đầu tiên là hình một chú mèo con đang l.i.ế.m móng. Bìa sổ màu hồng, mèo màu trắng, tai, mặt và chân một vài mảng màu đen pha lẫn, móng vuốt cũng màu hồng nhạt. Hơn nữa, chú mèo loại mèo nhà thông thường, mà là một giống mèo ông từng thấy bao giờ, đáng yêu.
Phần ruột sổ cũng điểm đặc biệt, những đường kẻ ngang ô vuông đơn điệu, mà điểm xuyết thêm những chi tiết hình mèo con ở những chỗ ảnh hưởng đến việc .
Ở bản thiết kế thứ hai, mèo con biến thành một chú thỏ đáng yêu, thỏ tả thực mà là thỏ hoạt hình (thỏ Judy). Màu sắc của bìa sổ phối táo bạo nhưng tươi tắn và hài hòa.
Những bản vẽ còn là các hình ảnh hoạt hình khác : gấu trúc, gấu bắc cực, chuột lang nước (capybara), ngựa (My Little Pony)… Có tới mười mấy loại. Mỗi bìa sổ đều màu sắc bắt mắt, hình ảnh hoạt hình sinh động. Ngô Mạnh Đạt xem mà hoa cả mắt, ngây như phỗng, ngờ một cuốn sổ tay đơn giản thể nhiều kiểu dáng đến .
Những cuốn sổ tay của thập niên , hoặc là bìa màu vàng đất in mấy chữ đỏ “Công tác bút ký”, hoặc là bìa đơn sắc vẽ hình công nhân, nông dân với dòng chữ “Nỗ lực phấn đấu”, hoặc đơn giản hơn là chỉ in mỗi ba chữ “Sổ tay”.
Sổ tay vẽ hoạt hình cũng , nhưng những con vật đó đều là hình chân dung thật, ví dụ như mười hai con giáp, chỉ dùng vài nét bút đơn giản vẽ hình con khỉ hoặc con hổ. Nói gì đến phối màu, thường thì nền chỉ một màu đơn sắc, còn con vật thì dùng những đường cong màu trắng để vẽ. So với những hình ảnh hoạt hình do Ôn Ninh thiết kế, sự khác biệt nhỏ chút nào.
“Tiểu Vương, thấy thế nào?” Thấy bí thư cũng đang bản vẽ, Ngô Mạnh Đạt hỏi.
Bí thư Vương thành thật : “Đẹp thì đấy, nhưng loại sổ , các đồng chí nam chắc chắn sẽ mua.”
Ôn Ninh mỉm giải thích: “Bộ sưu tập cháu thiết kế riêng cho các đồng chí nữ và trẻ em. Các đồng chí nam thường giản dị, thường dùng sổ do đơn vị hoặc tổ chức phát. Còn các đồng chí nữ, vì tính cách lãng mạn, họ thích những thứ xinh và chạy theo xu hướng. Họ mới là lực lượng tiêu dùng chủ chốt.”
Nghe Ôn Ninh , bí thư trầm ngâm suy nghĩ. Lời cũng chút lý, nhưng nhiều lắm. Dù thì những nữ công nhân viên chức quanh kết hôn, ai mà chẳng tính toán chi li, sổ tay là nhu yếu phẩm, ai rảnh rỗi mà mua nhiều như ?
Ôn Ninh tin tưởng những thứ thiết kế. Những bìa hoạt hình ở thế giới cũ đều là những sản phẩm bán chạy của xưởng văn phòng phẩm của cô, lượng xuất vượt quá mười vạn cuốn.
“Chú Ngô, chú thể tìm một vài nữ đồng chí ở các độ tuổi khác trong xưởng đến, hỏi ý kiến của họ.” Ôn Ninh đề nghị.
Ngô Mạnh Đạt nhớ đưa con trai công tác ở nơi khác. Con trai ông thấy một cuốn sổ hình gấu trúc ăn tre ở cửa hàng, ông cho mua, thế là thằng bé lăn đất ăn vạ. Cuối cùng ông vẫn mua cho nó. Thế mới thấy trẻ con thích những đồ vật hình hoạt hình.
Nghe Ôn Ninh , ông gật đầu tán đồng, dặn thư ký gọi mấy nữ đồng chí đến văn phòng.
Bí thư Vương lời, khỏi văn phòng, nghĩ xem chỗ nào nhiều nữ công nhân viên chức nhất, cuối cùng thẳng đến phòng công đoàn và hậu cần.
Bí thư Vương nửa đường, đúng lúc gặp Trương xưởng trưởng, phụ trách quản lý của xưởng.
Bí thư Vương dừng chào hỏi.
Trương xưởng trưởng khẽ gật đầu: “Tiểu Vương, cuống quýt lên gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/488.html.]
Tuy cùng là xưởng trưởng, nhưng Trương xưởng trưởng thâm niên hơn Ngô Mạnh Đạt, hơn nữa ngày thường ông phụ trách quản lý công nhân viên chức trong xưởng, những chuyện như phân nhà, điều động vị trí đều thông qua ông . Vì thế, bí thư Vương dám chậm trễ, thành thật : “Xưởng trưởng Ngô bảo gọi mấy nữ công nhân viên chức đến văn phòng của ông .”
Gọi nữ công nhân viên chức đến văn phòng?
Phản ứng đầu tiên của Trương xưởng trưởng là Ngô Mạnh Đạt sắp chuyện sai trái! Sắc mặt ông lập tức trở nên nghiêm túc, truy hỏi: “Đến văn phòng ông gì?”
“Ngài đừng hiểu lầm.” Bí thư Vương vội giải thích: “Chuyện là thế , vẽ mấy bản thiết kế sổ tay đưa cho xưởng trưởng Ngô, xưởng chúng sản xuất. Người là các đồng chí nữ chắc chắn sẽ thích và bán hàng. Thế nên xưởng trưởng Ngô bảo tìm vài nữ công nhân viên chức đến để hỏi ý kiến.”
Thì là , Trương xưởng trưởng gật đầu : “Được , .”
“Vâng, chào ngài.”
Bí thư Vương vội vã rời , Trương xưởng trưởng càng nghĩ càng thấy . Gần đây hàng hóa tồn kho đủ các loại văn phòng phẩm, ông Ngô nghĩ cách bán hết hàng tồn kho , còn sản xuất thêm? Tính trò gì ?
Vốn dĩ nhà máy ăn , giờ còn bừa bãi, lỡ nhà máy phá sản thì ông còn xưởng trưởng cái nỗi gì? Không , ông xem!
Trương xưởng trưởng cất bước thẳng đến văn phòng của Ngô Mạnh Đạt.
Bên trong văn phòng.
Trương xưởng trưởng chắp tay lưng, gõ cửa hai cái đẩy cửa bước : “Xưởng trưởng Ngô, đang bận gì thế?”
Ngô Mạnh Đạt sang gật đầu với ông , giấu giếm: “Đang xem bản thiết kế văn phòng phẩm của đồng chí Tiểu Ôn đây. Trương xưởng trưởng rảnh thì cùng xem.”
Trương xưởng trưởng chính là vì chuyện mà đến, liền chút khách khí xuống cạnh Ngô Mạnh Đạt, ghé sát chằm chằm bản vẽ trong tay ông .
Nhìn thấy đủ các màu sắc bản vẽ, Trương xưởng trưởng nhíu mày, chút bất ngờ. Những hình vẽ bìa sổ quả thực và mới lạ, nhưng…
“Xưởng trưởng Ngô, hàng hóa của xưởng chúng luôn cung cấp cho các cửa hàng quốc doanh của Vệ Thành, và các hợp tác xã ở huyện xã phía . thừa nhận bản thiết kế của đồng chí Ôn , nhưng vẻ phù hợp với tiêu chuẩn mua sắm của họ?”
Ngô Mạnh Đạt cũng nghĩ đến vấn đề : “Mấy món văn phòng phẩm tồn kho của chúng đúng là phù hợp với tiêu chuẩn mua sắm của họ, nhưng họ mua về mãi bán , trả hàng cho chúng . Tại ư? Bởi vì cuối cùng mua hàng vẫn là khách hàng, doanh đều do khách hàng quyết định.”
Lời Trương xưởng trưởng nghẹn , ông nhíu chặt mày, lời nào.
Ngô Mạnh Đạt tiếp: “Trương xưởng trưởng, lô văn phòng phẩm của Tiểu Ôn thiết kế riêng cho khách hàng nữ. nhờ Tiểu Vương gọi các nữ đồng chí trong xưởng đến đánh giá, xem ý kiến của thế nào.”
Nói xong với Trương xưởng trưởng, Ngô Mạnh Đạt sang Ôn Ninh: “Tiểu Ôn, cháu còn thiết kế sản phẩm nào khác ? Lấy cho chú xem luôn.”
“Cháu còn một bộ thiết kế tẩy,” Ôn Ninh lật tiếp bản vẽ, chỉ cho Ngô Mạnh Đạt xem: “Hiện tại thị trường, tẩy chỉ màu trắng hoặc màu vàng, còn mùi dễ chịu, trừ khi thực sự cần dùng, nếu khách hàng chẳng ý mua, càng thể mua mua .”
“Thế nên cháu sáng tạo sản phẩm tẩy .”