“Phương án thứ nhất, chúng sẽ thêm một lớp vỏ bọc cho cục tẩy, in những hình ảnh hoạt hình lúc nãy lên đó.”
Ngô Mạnh Đạt gật đầu, cái thì ông hiểu. Thông thường, một bộ thiết kế hình ảnh sẽ ứng dụng cho nhiều loại sản phẩm khác .
Ôn Ninh tiếp lời: “Phương án thứ hai là cục tẩy thành nhiều hình thù khác , ví dụ như các loại trái cây, rau củ, động vật... Thậm chí chúng còn thể cho thêm hương liệu cục tẩy để chúng mùi thơm phong phú hơn. Chú xem, cục tẩy hình quả táo thì sẽ mùi táo, hình quả quýt thì mùi quýt.”
Ôn Ninh chỉ bộ thiết kế cục tẩy hình trái cây bản vẽ, giảng giải: “Như , nếu khách hàng mua cục tẩy hình quả táo , họ thấy hình quả lê cũng sẽ mua, ngửi thấy mùi quýt cũng sẽ động lực mua. Bằng cách ngừng sáng tạo sản phẩm, chúng sẽ kích thích nhu cầu mua sắm của khách hàng, từ đó tăng doanh .”
Ngô Mạnh Đạt thật sự ngờ một cục tẩy đơn giản thể nhiều kiểu dáng đến . Cục tẩy ở xưởng ông luôn doanh thấp nhất trong các loại văn phòng phẩm, nhưng nếu đổi như Ôn Ninh , chắc chắn sẽ nhiều khách hàng nữ và trẻ em yêu thích.
“Hay lắm, Tiểu Ôn! Những ý tưởng của cháu sáng tạo!” Ngô Mạnh Đạt khẳng định.
Trương xưởng trưởng những bản vẽ sặc sỡ, đồng tình lắm, nhíu mày : “Chỉ là một cục tẩy thôi, nhiều kiểu dáng như ích gì? Cục tẩy dùng để tẩy bút chì, dù thiết kế hoa hoè thế nào thì chức năng vẫn y như cũ. Có gì khác ? Dù nếu là khách hàng, cũng chọn mấy thứ loè loẹt .”
Ôn Ninh nhỏ giọng giải thích: “Thưa chú Trương, những văn phòng phẩm cháu thiết kế riêng cho khách hàng nữ ạ.”
Hàm ý, chú là đàn ông nên thể hiểu là chuyện bình thường.
Trương xưởng trưởng ngờ một trẻ tuổi phản bác, ông hừ một tiếng: “ khách hàng, nhưng ít cũng quản lý xưởng văn phòng phẩm mười mấy năm , lẽ nào cái gì dễ bán, cái gì ? Cháu tin thì tuỳ, những thứ sản xuất , căn bản bán ! Mọi cùng lắm chỉ xem cho lạ mắt thôi!”
“Ai, xưởng trưởng Trương , thấy thiết kế của Tiểu Ôn . Hay là chúng cứ ý kiến của các đồng chí nữ hẵng quyết định.” Ngô Mạnh Đạt lên tiếng.
Trương xưởng trưởng vẫn khẳng định: “ tin phán đoán của ! Xưởng trưởng Ngô, mấy năm nay nhà máy ăn khó khăn, thành tích, nhưng cũng thể thử bừa, mang bát cơm của cả xưởng mà đùa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/489.html.]
Lời hề nhẹ, sắc mặt Ngô Mạnh Đạt trở nên nghiêm trọng: “Xưởng trưởng Trương, mang bát cơm của công nhân đùa. Muốn nhà máy ăn khá lên, nhất định đổi mới sản phẩm, nếu thì cạnh tranh với các xưởng văn phòng phẩm khác?”
Trương xưởng trưởng cũng gay gắt: “Giảm giá vốn là ! Thay vì những thứ sáng tạo chắc chắn, chi bằng nghiên cứu để hạ thấp giá thành sản phẩm. Nhà khác bán một đồng, chúng bán chín hào, tin ai mua?”
Ngô Mạnh Đạt: “Vậy xem, những mặt hàng như sổ tay để hạ thấp giá thành? Giá nguyên vật liệu cố định, công nhân việc mỗi ngày cũng cố định. Cái gọi là giảm giá vốn của chỉ hai cách: một là bớt xén nguyên vật liệu, hai là bóc lột công nhân!”
Bóc lột công nhân, đó là việc của chủ nghĩa tư bản. Trương xưởng trưởng tái mặt: “ hề như !”
Ngô Mạnh Đạt dồn ép: “Vậy thì chỉ thể đổi mới sản phẩm.”
Trương xưởng trưởng bực bội siết chặt tay: “Được thôi, thì đợi xem phản hồi của các đồng chí nữ. Nếu đều ủng hộ, xưởng trưởng Ngô đừng một một ý!”
Nói xong, Trương xưởng trưởng lườm Ôn Ninh một cái đầy khó chịu. Cô đúng là yêu tinh phá hoại, bày mấy ý tưởng vớ vẩn. Không chừng là do nhà máy đối thủ phái đến quấy rối.
Đang lúc suy nghĩ, bí thư Vương dẫn theo vài nữ đồng chí , còn mấy đứa trẻ tan học của công nhân trong xưởng. Có hai nữ sinh, một học cấp hai, một học cấp ba.
Anh tìm đủ những đối tượng khách hàng mà Ôn Ninh nhắm đến.
“Chào xưởng trưởng Ngô, xưởng trưởng Trương.” Mọi thành một hàng, e dè chuyện gì.
Ngô Mạnh Đạt ôn hoà : “Các đồng chí đừng lo lắng, gọi các đồng chí đến đây là để hỏi ý kiến về việc cải tiến sản phẩm của xưởng. Các đồng chí xem qua những bản thiết kế .”
Ngô xưởng trưởng bày bản thiết kế của Ôn Ninh , giới thiệu sơ qua : “Nếu cửa hàng bán những loại sổ tay và cục tẩy , các đồng chí sẵn sàng bỏ tiền mua ? Cứ thật, cần e ngại.”
Mấy nữ đồng chí xem bản thiết kế, một mạnh dạn hỏi: “Xưởng trưởng Ngô, xưởng tính sản xuất những loại thật ạ?”