lúc , Dương Phân dẫn theo Tần Kiến Phi tới.
Tần Kiến Phi thấy Diệp Xảo trong đám đông, vẻ chán ghét mặt hề che giấu.
Anh chịu đựng sự đa nghi của Diệp Xảo đủ .
Không chỉ Ôn Ninh, ở trường học, chỉ cần một nữ sinh nào đó thêm một cái là Diệp Xảo sẽ lén tìm gây chuyện.
Lâu dần, tất cả nữ sinh trong trường đều tránh mặt . Cứ thấy là như thấy ma.
Anh Diệp Xảo cũng bám theo. Đôi khi cùng bạn bè ngoài thư giãn một chút, Diệp Xảo cũng theo. Anh chịu nổi, cố tình tránh mặt cô để , cô liền khắp nơi tìm, đến tận nhà từng bạn của để hỏi thăm, hệt như một kẻ điên, khiến mất mặt bạn bè.
Những hình ảnh cũ ùa về, Tần Kiến Phi mặt sa sầm, đẩy đám , thẳng giữa, túm chặt cổ tay Diệp Xảo lôi ngoài: “Đừng ở đây mất mặt nữa, về nhà ngay cho !”
Diệp Xảo kéo lảo đảo. Nhân lúc đông , cô bất chấp tất cả, chất vấn: “Tần Kiến Phi, tới lúc. Anh , Ôn Ninh quyến rũ , bảo tới tiệm cô mua đồ đúng ?”
Tần Kiến Phi bực bội liếc cô : “Cái gì mà quyến rũ với chẳng quyến rũ? Em chuyện thể đừng khó như ? Ôn Ninh là em gái của em, cô mở cửa hàng, chiếu cố công việc kinh doanh, mua vài món đồ thì gì sai?”
Sự ghen tuông trong lòng Diệp Xảo bỗng trào lên: “Anh cuối cùng cũng thừa nhận! Cô mở cửa hàng thì chiếu cố việc kinh doanh. Nếu tiền, cho tiêu? Anh đúng là tình ý với cô ! Hai các lén lút lén lút với lưng !”
“Em mà còn bậy nữa thì tin tát em !” Tần Kiến Phi thật sự nổi giận. Cái chuyện lén lút chuyện ho gì. Chuyện mà đồn ngoài, giấu mặt ?
Tần Kiến Phi giơ tay lên, vẻ đánh.
Dù lời , Diệp Xảo cũng còn gì để mất, cô ngẩng cổ lên : “Nếu tằng tịu với Ôn Ninh thì tại mua nhiều văn phòng phẩm ở tiệm cô như thế? Mấy thứ dùng một năm cũng hết!”
Tần Kiến Phi giận quá hóa : “Ai bảo tự dùng? Văn phòng cần mua văn phòng phẩm. Nghe Ôn Ninh mở tiệm, còn thím ba của việc ở đó, nên mới bảo chiếu cố việc kinh doanh. Vậy mà qua lời em thành chuyện gì. Anh thật sự trong đầu em mỗi ngày đều nghĩ những gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/523.html.]
Diệp Xảo vẫn buông tha: “Vậy thì thể chỗ khác mua, tại cứ mua ở tiệm của Ôn Ninh?”
Nghe tới đây, Dương Phân nhịn lên tiếng: “Đồng chí Diệp, cô thật sự hiểu lầm Kiến Phi . Lúc Kiến Phi tới mua đồ, là ở trong tiệm tiếp. Cậu còn kịp chuyện với bà chủ Ôn.”
Chờ Dương Phân giải thích xong, nhân lúc mấy liên quan đều mặt, Ôn Ninh chỉ cái túi lớn đựng văn phòng phẩm ở quầy thu ngân, dứt khoát : “Tần Kiến Phi, tiền mua văn phòng phẩm sẽ trả cho . cần chiếu cố việc kinh doanh, chỉ xin tránh xa một chút.”
“Còn nữa,” Ôn Ninh lạnh lùng, ngạo mạn liếc Diệp Xảo, từng chữ một: “Chồng thế nào, cô rõ hơn ai hết. Cô nghĩ mù đầu óc vấn đề, bỏ một món đồ quý giá cần, coi một thứ rác rưởi là báu vật? Thứ mà cô coi là đồ thơm ngon, cũng chẳng buồn một !”
Câu cuối cùng tuy với Diệp Xảo, nhưng khiến Tần Kiến Phi bên cạnh mặt đỏ bừng.
Anh , Ôn Ninh đang mắng là rác rưởi.
Đám đông xung quanh hiển nhiên cũng , họ Tần Kiến Phi với ánh mắt đầy vẻ khác lạ.
Đám học sinh cũng chẳng bận tâm đến cảm nhận của Tần Kiến Phi, lập tức xì xào bàn tán: “Đừng , đồng chí nam so với yêu của đồng chí Ôn thì đúng là kém xa một trời một vực.”
“ , là phi công, nghìn dặm mới tìm một , đồng chí nam bình thường nào cũng sánh bằng.”
“Hai mặt, đứa ngốc cũng nên chọn ai.”
“Sau cũng lấy một chồng là phi công giống yêu của đồng chí Ôn…”
Tần Kiến Phi cảm thấy da mặt như ném xuống đất, ai cũng thể xông tới giẫm lên một cái.
Chưa kịp để Diệp Xảo phản bác lời Ôn Ninh, thô bạo túm chặt cổ tay cô , lôi ngoài. Diệp Xảo vùng vằng, còn lý lẽ với Ôn Ninh, Tần Kiến Phi bực dọc quát mắng: “Em thể bình thường ? Đừng mà như kẻ điên nữa! Em thấy mất mặt thì còn thấy mất mặt!”
Diệp Xảo trừng mắt : “Tiền bỏ cho con khốn kiếp còn lấy !”
Tần Kiến Phi tức điên lên: “Thôi! Cứ cho cô luôn!”