Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 596
Cập nhật lúc: 2025-08-10 01:42:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe những lời , xưởng trưởng Trương liền kéo ngăn kéo, cất tờ báo cáo tài chính , sắc mặt cũng theo đó sa sầm: “Lợi nhuận gì? gì cả.”
Ôn Ninh thầm, " " ư?
Khi ký kết hợp đồng, xưởng trưởng Trương cũng mặt ở đó, mà bây giờ . Rõ ràng là ông nhận!
Ôn Ninh lấy bản hợp đồng , đặt lên bàn: “Xưởng trưởng Trương, giấy trắng mực đen rõ ràng thế , chẳng lẽ ngài quỵt nợ?”
Xưởng trưởng Trương thèm liếc hợp đồng, vẫn ngang nhiên : “Xin nhé, nhớ ký hợp đồng nào cả. Cô ký với ai thì tìm đó .”
Ngô Mạnh Đạt là phó xưởng trưởng, còn vị mới là xưởng trưởng chính. Ôn Ninh chính vì tìm xưởng trưởng Ngô nên mới đến đây gặp ông .
Ôn Ninh lật hợp đồng đến trang cuối, chỉ con dấu đóng đó: “Đây là con dấu của xưởng văn phòng phẩm các ông. Bất kể là ai ký với , chỉ cần con dấu , các ông đều thực hiện hợp đồng.”
Xưởng trưởng Trương khoanh tay ngực, ngả ghế, vẻ mặt hiện rõ sự vô : “Vậy thì xin , ký hợp đồng, thể nhận.”
Ôn Ninh bộ dạng của ông cho ghê tởm, loại "ăn cháo đá bát" chính là đây.
“Với thái độ của ngài, xưởng trưởng Ngô ?”
Xưởng trưởng Trương nhạt: “ mới là xưởng trưởng của cái xưởng , việc đều do quyết định. thái độ như thế nào, đến lượt khác quản.”
Nhìn thái độ của ông , Ôn Ninh hiểu rằng Ngô Mạnh Đạt chắc chắn chuyện nhà máy đơn phương hủy hợp đồng. ông đúng, ông là chính xưởng trưởng, ông nhận hợp đồng thì dù Ngô Mạnh Đạt đồng ý cũng chẳng tác dụng gì.
Muốn lấy tiền, chỉ thể đôi co với vị xưởng trưởng Trương : “Ngày khi xưởng các ông gần đóng cửa, là cung cấp bản vẽ thiết kế, giúp các ông tìm cách bán hết hàng tồn kho. Giờ đây nhà máy ăn khấm khá, các ông đá cũng , nhưng ơn trả tiền còn nợ .”
Hoắc Anh Kiêu bên cạnh xong, đại khái cũng hiểu rõ chuyện, khinh thường xưởng trưởng Trương: “Làm ăn kinh doanh giữ chữ tín. Giấy trắng mực đen đóng dấu rõ ràng, các ông trở mặt nhận, nếu chuyện mà đồn ngoài, còn ai dám hợp tác với xưởng các ông nữa?”
Xưởng trưởng Trương lời đe dọa trong câu của , nhận giọng mang âm hưởng Hương Giang, liền dùng cái giọng bất cần, pha chút giễu cợt : “Đây là đất liền, chúng là kinh tế quốc doanh. Đừng mang cái lối tư bản chủ nghĩa của mấy dọa , là dễ sợ .”
Ông sang trừng mắt Ôn Ninh: “Bản hợp đồng là Ngô Mạnh Đạt ký với cô, nhưng giờ ông còn là xưởng trưởng của chúng nữa, cho nên bản hợp đồng còn giá trị, nhận.”
Kiểu giở trò vô , giống một xưởng trưởng, mà càng giống một tên côn đồ ngoài xã hội.
Ôn Ninh ngờ, loại như cũng thể lên xưởng trưởng.
Cô lạnh: “Ông nhận ư? Vậy xưởng các ông vẫn còn sản xuất văn phòng phẩm do thiết kế? Có bản lĩnh thì tự nghiên cứu mà ! Lớn tuổi mà hổ! Nếu nhờ , giờ ông sớm thôi việc , còn xưởng trưởng cái gì, đúng là gì cả! Diễn trò cho ai xem!”
“Cô!” Xưởng trưởng Trương đập mạnh tay xuống bàn, đôi mắt tam giác trợn trừng, hung hăng Ôn Ninh.
Ôn Ninh hề sợ hãi, tiện tay cầm lấy gạt tàn bàn ném thẳng ông : “Trừng cái gì mà trừng, mắng chính là ông đấy!”
Xưởng trưởng Trương hành động của cô khiêu khích đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, vài giây mới bình tĩnh , như chợt nhớ điều gì, vươn tay cầm lấy điện thoại bàn, gào lên: “Người của tổ bảo vệ , mau đây cho !”
Ông tin trị một con nhóc.
“Cô cứ chờ đấy!” Xưởng trưởng Trương giơ tay chỉ Ôn Ninh. Ông dám động thủ, vì bên cạnh Ôn Ninh còn một đàn ông che chở.
Chờ của tổ bảo vệ đến, xem ông sẽ xử lý hai họ !
Ôn Ninh đồ ngốc mà đợi ông gọi , cô đầu hiệu bằng mắt với Hoắc Anh Kiêu, hai hiểu ý , lập tức chạy ngoài.
“Này! Hai chạy cái gì!”
“Đứng !”
Xưởng trưởng Trương đuổi theo từ phía .
Ôn Ninh bận tâm, chạy chẳng lẽ đợi đánh?
Cô cũng gọi đến!
Mà còn gọi chức vụ lớn hơn nhiều!
Ôn Ninh và Hoắc Anh Kiêu đường cũ, gần đây họ càng quen thuộc và phối hợp ăn ý.
Chỉ vài cái trèo khỏi tường rào. Bên ngoài, Chu trợ lý vẫn đỗ xe chờ sẵn. Thấy hai , liền khởi động xe, cả hai lên xe phóng thật nhanh.
Người của tổ bảo vệ đuổi đến văn phòng xưởng trưởng thì hai chạy từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/596.html.]
Xưởng trưởng Trương tức giận đến mức giậm chân, mắng chửi: “Con nhóc ! Lần đừng để tao tóm mày!”
Trên xe.
Vừa Hoắc Anh Kiêu Ôn Ninh kéo chạy, lên xe mới phản ứng : “Em chạy gì, ở bên cạnh, em còn sợ một xưởng trưởng ?”
Ôn Ninh thở phào, vỗ vỗ ngực: “Anh hiểu tình hình ở đất liền . Tổ bảo vệ trong xưởng chẳng khác gì tay sai của xưởng trưởng, chỉ đánh đó. Bọn họ đông, chúng ít, đối đầu chắc chắn sẽ thiệt.”
Hoắc Anh Kiêu nhướng mày: “Vừa em dùng gạt tàn thuốc ném mặt ông , chẳng thấy em sợ hãi.”
Anh cô yểu điệu thục nữ, ngờ bắt nạt cũng phản kháng, hơn nữa tính tình còn nhỏ.
Ôn Ninh hì hì: “Đó là vì ở đây , nếu em một thì cũng dám chọc giận ông .”
Hoắc Anh Kiêu nhếch môi: “Vậy giờ đây, em đắc tội với ông , còn đường nào để thương lượng nữa .”
Ôn Ninh: “Loại vô thì thương lượng cũng vô ích. Em tìm xưởng trưởng Ngô, ký hợp đồng, để tìm hiểu tình hình. Theo những gì em về chú , chú là lật lọng.”
“Chu trợ lý, phiền đưa đến bưu điện gần đây, gọi điện thoại.”
“Vâng.” Chu trợ lý lái xe hai bên đường, tìm kiếm bưu điện.
Mười phút , xe dừng cửa bưu điện.
Ôn Ninh xuống xe gọi điện thoại.
Một lát , cô , vẻ mặt đầy lo lắng.
Hoắc Anh Kiêu: “Sao thế?”
Ôn Ninh: “Vừa em gọi điện về nhà xưởng trưởng Ngô, nhà chú với em là chú bắt, giờ đang ở Cục Công an. Em đến tìm hiểu tình hình.”
Hoắc Anh Kiêu: “Vậy thì mau thôi.”
Chu trợ lý , lập tức khởi động xe.
Đến Cục Công an, Ôn Ninh trình bày rõ phận với công an, đưa bản hợp đồng , cuối cùng cũng gặp Ngô Mạnh Đạt.
Chú vẫn đang trong giai đoạn tạm giam và thẩm vấn.
Cả chú tinh thần rệu rã, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Mạnh Đạt thấy Ôn Ninh, đầu tiên là sững sờ, ánh mắt mới dần lấy chút sức sống: “Tiểu Ôn!”
“Chú Ngô, chú ?” Ôn Ninh lo lắng hỏi.
Ngô Mạnh Đạt thở dài, áy náy : “Công an hết với cháu chứ? Chú tố cáo tác phong đắn, quan hệ nam nữ lăng nhăng với nữ nhân viên phục vụ ở nhà khách thành ủy. Xưởng giáng chức chú. Chú nhận tội, nên họ cho bắt chú đây để điều tra, giam chú bảy ngày .”
Ôn Ninh bất ngờ, nhưng cô chắc chắn : “Có chú gài bẫy ?”
Cô từng tiếp xúc với Ngô Mạnh Đạt, trực giác mách bảo rằng chú là như .
Trong mắt Ngô Mạnh Đạt lóe lên vẻ mừng rỡ: “Cháu tin chú ư?”
Ôn Ninh gật đầu: “Tin ạ. Chú cho cháu cụ thể chuyện xảy , cháu xem thể giúp chú .”
Ngô Mạnh Đạt đang ở chốn lao tù, Ôn Ninh cần hỏi cũng , chuyện xưởng trưởng Trương lật lọng, chú cũng hài lòng.