Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 646

Cập nhật lúc: 2025-08-11 22:50:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoạn văn của bạn biên tập với các đổi :

 

 

Hơn một tháng gặp Lục Tiến Dương.

Lúc , Ôn Ninh quen với việc thấy mặt là ôm ấp, hôn hít. Vậy mà hôm nay, hai ngay ngắn ghế sô pha để chuyện, cô thấy chút là lạ. Hơn nữa, chuyện cần là một đề tài vui vẻ gì, chắc chắn sẽ cãi . Đôi mắt hạnh chớp chớp, Ôn Ninh bĩu môi nũng nịu với Lục Tiến Dương: “Chồng ơi, ôm em một cái.”

Nói , cô khẽ dang hai tay, đôi mắt ngập nước long lanh .

Mọi sự bực bội còn sót trong lòng Lục Tiến Dương lập tức tan biến câu của Ôn Ninh.

Nghe vợ , liền đưa tay ôm lấy bờ vai cô, kéo cô gọn lòng.

Ôn Ninh đà, lên đùi . Cô cựa , tìm một tư thế thoải mái nhất chiếc đùi rắn chắc của Lục Tiến Dương. Đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ , cô ghé sát đôi môi đỏ mọng , hôn một cái thật kêu.

Sau đó, cô đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Lục Tiến Dương, thẳng mắt với vẻ chân thành tha thiết, dịu dàng hỏi: “Chồng ơi, em nhớ lắm đó. Anh xa em lâu như , nhớ em ?”

Miệng nhỏ thì thầm những lời ngọt ngào, cô hôn nhẹ lên khóe môi đang căng thẳng của .

Chiếc mũi nhỏ khẽ cọ chóp mũi một cách mật.

Tất cả những hành động nhỏ nhặt đều là cách cô bày tỏ tình yêu và lấy lòng .

Quả nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Tiến Dương dịu vài phần, khóe môi còn căng chặt, và khí căng thẳng bao quanh cũng dần biến mất.

“Em Hương Giang lâu như , nghĩ đến ?” Anh trả lời mà hỏi ngược cô.

Ôn Ninh ôm cổ , thành thật gật đầu: “Có chứ, ngày nào em cũng nhớ hết. Em gọi về nhà nhiều lắm nhưng đều ở nhà. Anh tin thì cứ tra mà xem, nhiều cuộc gọi từ Hương Giang gọi về .”

Lục Tiến Dương đương nhiên là tin cô. Anh đưa ngón tay thon dài vén những sợi tóc lòa xòa bên tai cô, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh lộng lẫy của vợ.

Ôn Ninh mỉm với , tiếp tục : “Chồng ơi, em với Hoắc Anh Kiêu chẳng chuyện gì . Hôm đó tình cờ đến tìm em, chúng em cùng phòng tập thể thao. Đó là khu vực công cộng, nhiều ở đó. Em vận động nửa tiếng về phòng. Tối hôm đó em với là lời tức giận thôi, quên hết ?”

“Toàn là lời tức giận ư?” Lục Tiến Dương cô, bàn tay to lớn siết chặt hai bên eo nhỏ của cô, trừng phạt mà siết mạnh.

Một câu giận dỗi của cô hôm đó khiến trái tim tan nát, suýt chút nữa c.h.ế.t vì đau khổ.

Khi bàn tay siết chặt ở chỗ hõm, Ôn Ninh gần như thở nổi. Môi đỏ khẽ bĩu , cô oán trách: “Đáng trách chứ còn ai! Ban đầu nhận điện thoại của còn vui lắm, ai ngờ mở miệng em và Hoắc Anh Kiêu ‘như thế như thế ’, chẳng tin em chút nào. Ai mà xong giận chứ!”

“Lúc đó em tủi c.h.ế.t .”

Đôi mắt Ôn Ninh ươn ướt, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ lên, đúng là tủi vô cùng.

Trong mắt Lục Tiến Dương, cô càng thêm diễm lệ và quyến rũ, cực kỳ giống dáng vẻ khi trêu chọc đến chịu nổi.

Một vài hình ảnh nóng bỏng chợt lóe lên trong đầu, Lục Tiến Dương căng thẳng . Anh giơ tay, những ngón tay dài yêu chiều xoa xoa khóe mắt cô: “Là sai, đừng .”

“Vậy đừng giận em nữa nhé?” Ánh mắt Ôn Ninh long lanh như hồ nước, giọng mềm ngọt, đủ sức tan chảy cả một nửa xương cốt.

“Được.” Lục Tiến Dương khẽ bật một chữ từ cổ họng. Trong tầm mắt , chỉ còn đôi môi đỏ mọng mê của cô. Anh cúi xuống, môi mỏng chạm nhẹ cánh môi cô một cách thăm dò. Ôn Ninh lập tức chủ động mút lấy môi . Trong khoảnh khắc, thở của cả hai trở nên dồn dập. Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng của Lục Tiến Dương ập xuống như vũ bão, mạnh mẽ cạy mở môi răng cô, tiến quân thần tốc, bá đạo và đầy quyền lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/646.html.]

Hơn một tháng gặp, cả hai đều yêu sâu đậm. Tình cảm trào dâng như dòng nước vỡ đê, thể ngăn , lan tràn khắp nơi trong phút chốc.

Ôn Ninh dang hai chân, quỳ đùi Lục Tiến Dương, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cổ , ngửa như cánh cung để đón nhận sự nhiệt tình của . Lục Tiến Dương hôn tới tấp, bàn tay to lớn vuốt ve khắp cơ thể cô, thở thô ráp dồn dập, chỉ hận thể hòa tan cô trong chính .

Không khí trong phòng như ngọn lửa vô hình đang bùng cháy.

Nhiệt độ tăng vọt.

Căn phòng nóng đến mức sắp nổ tung.

Lục Tiến Dương ôm Ôn Ninh dậy, bước nhanh về phía phòng ngủ, giơ chân đá sập cánh cửa.

Ánh trăng như nước, hòa cùng tiếng thở dốc trầm thấp, những âm thanh mềm mại, đứt quãng cứ thế vang lên.

Ôn Ninh tỉnh , trời sáng.

Cô hé môi, định gì đó, nhưng giọng phát khàn khàn.

Đêm qua dùng giọng quá nhiều, còn nào đó ép ít lời hổ. Cô thì sẽ chẳng buông tha, cho đến khi cô ngoan ngoãn lời.

Khuôn mặt nóng bừng, Ôn Ninh thử cử động . như dự đoán, cơ thể mềm nhũn, đau nhức khắp nơi, đặc biệt là vùng ngực. Cô kéo chăn xuống , khuôn mặt đỏ ửng càng lan rộng.

Hình ảnh đêm qua hiện lên, cô che mặt , hổ đến mức hồi tưởng nữa.

Người vẫn xa lâu ngày gặp thì như đêm tân hôn, đêm qua cả hai đều chút mất kiểm soát.

Ôn Ninh đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng ngủ mở . Lục Tiến Dương bước từ bên ngoài, thấy cô giường, chăn kéo đến nách như một chiếc khăn tắm, hai tay bụm mặt đang nghĩ gì. Anh mở miệng, giọng trầm ấm: “Anh mua bữa sáng . Đói bụng , dậy ăn một chút ngủ tiếp nhé?”

“Vâng.” Ôn Ninh quả thực đói, nhưng cô thể cử động , chỗ nào cũng đau nhức. Cô chu môi, nũng nịu : “Người em đau quá, dậy nổi.”

Lục Tiến Dương thì tìm cho cô một bộ đồ ngủ, giúp cô. Ngay đó, cúi , cánh tay rắn chắc luồn qua lưng cô, vững vàng bế cô lên, một ôm đến bàn ăn.

Ôn Ninh tựa lưng ghế, cầm ly nước bàn uống một ngụm, xuống bàn ăn.

Một bàn đầy đồ ăn sáng, là những món cô thích. Hơn nữa, những món thể mua ở cùng một hàng một căng tin. Lục Tiến Dương chắc hẳn chạy qua vài cửa hàng để mua cho cô những món cô thích.

“Cảm ơn chồng.” Lòng Ôn Ninh ấm áp, cô mỉm với .

“Ăn nhanh .” Ánh mắt Lục Tiến Dương đầy sủng nịnh, đưa tay đẩy các món ăn bàn về phía cô.

Thể lực tiêu hao quá lớn đêm qua, dày Ôn Ninh trống rỗng, sáng nay tỉnh dậy là vì đói bụng. Mãi đến khi ăn một lúc, cô mới cảm thấy dày ấm áp trở .

Ăn xong, Lục Tiến Dương định dọn bàn. Ôn Ninh giữ tay , dịu dàng : “Chồng xuống , em chuyện với .”

Chuyện cô hôm qua vẫn xong, bây giờ khí đang , thích hợp để tiếp tục.

Thật , vấn đề tin tưởng giữa hai , từ chuyện của Quý Minh Thư đây cho đến Hoắc Anh Kiêu bây giờ, vẫn luôn tồn tại. Sau Ôn Ninh còn sẽ giao thiệp với Hoắc Anh Kiêu, cô hai vì chuyện mà cãi .

Lục Tiến Dương xuống cạnh cô, Ôn Ninh nghiêm túc : “Chúng chuyện về Hoắc Anh Kiêu . Về công việc, giúp em một việc lớn, em định tặng một phần cổ phần của xưởng văn phòng phẩm để thù lao. Về , trong chuyện ăn, chúng thể sẽ còn liên quan đến . Về riêng tư, em coi là bạn. Giữa bạn bè sẽ những giao tiếp bình thường. Ngoài , em tình cảm gì khác với cả, và cũng sẽ bao giờ .”

“Em coi là bạn, nhưng tâm tư của đối với em hề đơn thuần.” Giọng Lục Tiến Dương lạnh lùng.

 

 

Loading...