Ôn Ninh cứ ngỡ Tần Vọng sẽ là lái trực thăng, nhưng khi lên máy bay, hiệu cho cô khoang lái.
Ôn Ninh ở đời từng thử điều khiển trực thăng, đây là đầu tiên của cô. Cô hào hứng ghế, sự hướng dẫn của Tần Vọng, bắt đầu quen với bảng điều khiển.
“Đây là cần điều khiển chính, dùng để điều chỉnh trực thăng bay lên và hạ xuống; còn đây là cần điều khiển hướng, dùng để đổi phương hướng bay…” Ngón tay thon dài của Tần Vọng lượt chỉ các nút bấm và cần gạt bảng điều khiển, giọng trầm ấm và kiên nhẫn.
Ôn Ninh chăm chú lắng , đôi mắt dán chặt từng cử chỉ của .
Sau khi Tần Vọng giải thích xong, Ôn Ninh hít một thật sâu, bắt đầu thực hành.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy cần điều khiển, đẩy về phía . Bảng đồng hồ sáng lên, các thông nhấp nháy, cánh quạt phát tiếng vù vù. Cô mím môi đầy căng thẳng, sang Tần Vọng.
“Kéo cần điều khiển chính lên.” Tần Vọng khẽ cong môi nhắc nhở.
Ôn Ninh gật đầu, lập tức theo. Tiếng cánh quạt gầm rú càng lúc càng lớn, máy bay rung nhẹ, từ từ rời khỏi mặt đất.
“Oa, chúng bay lên !” Ôn Ninh phấn khích reo lên, đầu Tần Vọng, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Trong mắt tràn đầy sự cưng chiều và cổ vũ: “Giỏi lắm Ninh Ninh, cứ giữ như , bay theo đường định.”
Ôn Ninh theo chỉ dẫn của Tần Vọng, điều khiển trực thăng bay theo một hướng nhất định.
Hơn một giờ , Ôn Ninh vô tình xuống qua cửa sổ, cảnh tượng mắt khiến cô ngừng thở ngay tức khắc.
Một thảm cỏ rộng lớn mênh m.ô.n.g trải dài vô tận đập mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/804.html.]
Không xa, một tòa lâu đài nguy nga sừng sững, tựa như lâu đài trong truyện cổ tích, tỏa vẻ bí ẩn và quyến rũ. Bên cạnh lâu đài, một hồ nước rộng lớn lấp lánh gợn sóng ánh nắng. Nổi bật thảm cỏ là dòng chữ “MARRY ME” khổng lồ kết bằng hoa tươi.
Ôn Ninh lập tức đưa tay che miệng, kinh ngạc sang Tần Vọng. Anh khẽ nhếch môi, nhắc nhở: “Có thể hạ cánh , Ninh Ninh.”
Ôn Ninh điều khiển cần gạt, chiếc trực thăng nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống bên cạnh thảm cỏ. Tần Vọng giúp cô tháo dây an , nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm dễ : “Xuống xem .”
Ôn Ninh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ, đầu óc mơ màng, để mặc Tần Vọng nắm tay xuống máy bay, dẫn cô giữa dòng chữ “MARRY ME” bằng hoa.
Từ cao xuống, dòng chữ kết bằng hoa vô cùng đồ sộ, còn khi giữa nó, cảm giác càng choáng ngợp hơn. Biển hoa hồng đỏ tươi trải dài bất tận, những cánh hoa còn đọng giọt sương trong suốt, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.
Một làn gió thổi qua, những cánh hoa bay lượn trong trung như một cơn mưa ảo diệu. Ôn Ninh giữa biển hoa, gương mặt ửng hồng vì xúc động, đôi mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, cả còn rực rỡ và xinh hơn cả những đóa hoa.
Tần Vọng phụ nữ mắt, trái tim kìm mà đập thình thịch, giống hệt đầu tiên hai gặp xe lửa. Cô về phía , vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thực tế, tim lỡ mất một nhịp.
Giờ đây, quỳ một gối xuống đất, lấy một chiếc nhẫn kim cương to lớn từ trong túi. Kim cương ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ. Anh Ôn Ninh bằng ánh mắt si tình và nồng nhiệt, giọng trầm thấp, như thể mỗi chữ đều cháy bỏng từ trong lồng ngực:
“Ninh Ninh, nửa đời còn , sẽ dùng tất cả những gì , để dựng nên một tòa thành kiên cố cho em, nơi ai thể xâm phạm. Lấy nhé?”
Ôn Ninh hề Tần Vọng đưa cô đây là để dành tặng cô một màn cầu hôn lãng mạn như thế. Cô đàn ông đang quỳ mặt, ánh nắng phác họa đường nét gương mặt tuấn rõ ràng. Đôi mắt thường ngày lạnh như băng nay tan chảy, chứa đựng tình yêu nồng cháy, như thể thế giới chỉ còn một cô.
Nước mắt nhòe mi mắt Ôn Ninh. Mọi hành động của cô đều theo bản năng, cô gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào : “Được!”
Nghe câu trả lời, Tần Vọng mỉm mãn nguyện, nhẹ nhàng và thành kính đeo chiếc nhẫn kim cương ngón tay cô, như đang thành một nghi thức thiêng liêng nhất. Ôn Ninh ngước , ánh mắt rực sáng.
Thế giới trong khoảnh khắc dường như ngừng , đóng băng trong cái nồng cháy của hai đang yêu sâu đậm.