Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 810

Cập nhật lúc: 2025-08-12 11:20:01
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Ninh và Lục Tiến Dương nắm tay , cùng ngoài.

Sau khi khỏi nhà, Ôn Ninh trêu chọc: “Tiến Dương, em cảm thấy bé An An, thất sủng thì !”

Theo lẽ thường, Lục Tiến Dương sống nhiều năm mất tích, và thím Trương ít nhất cũng kéo lóc, hỏi han đủ điều trong một, hai tiếng đồng hồ. Thế mà ngờ, hai thấy bé An An quên mất Lục Tiến Dương.

Cũng may Lục Tiến Dương là một đàn ông, bận tâm những chuyện . Anh chỉ quan tâm liệu vợ đặt ở vị trí một . Còn những khác thì để bụng.

Trước lời trêu chọc của vợ, Lục Tiến Dương vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, hạ giọng nhỏ bên tai cô: “Nhìn An An hòa hợp với bà nội như thế, tối nay lẽ thể ngủ với bà .”

Ôn Ninh mất một giây để hiểu ý, đỏ mặt hờn dỗi đẩy một cái.

Hồi ở nước Mỹ, ban ngày dì giúp việc nên Ôn Ninh bận tâm nhiều về việc chăm con. ban đêm, bé An An ngủ ngoan, Ôn Ninh bỏ lỡ thời gian gần gũi với con nên tối nào cũng ngủ cùng bé.

Điều khiến Lục Tiến Dương khổ sở vô cùng, giữa và vợ lúc nào cũng một đứa bé. Rõ ràng ngày thường ôm Ôn Ninh ngủ, thế mà giờ đây vị trí chính con gái giành mất. Anh bề ngoài chẳng phản ứng gì, nhưng trong lòng oán thán từ lâu.

Mỗi Ôn Ninh bắt gặp ánh mắt đầy u oán của , cô đều nhịn mà bật . Người đàn ông ngoài mặt lạnh như băng, nhưng thực chất ấu trĩ vô cùng, đến nỗi còn ghen tị với con gái ruột.

Hai vợ chồng sóng bước về phía cổng khu tập thể, lúc gặp các gia đình về. Ban đầu, chỉ thấy Ôn Ninh, sững sờ khi thấy bên cạnh cô giống hệt Lục Tiến Dương. Ai nấy đều sợ đến nỗi trợn tròn mắt, cứ như gặp ma.

Người hy sinh, sống ?

Ôn Ninh chủ động chào , định giải thích vài câu thì đúng lúc gặp một vị lãnh đạo đội bay đang tan tầm. Vị lãnh đạo giải thích cho rằng, thông tin Lục Tiến Dương hy sinh đây là nhầm lẫn. Sau khi xét nghiệm ADN, phát hiện t.h.i t.h.ể tìm thấy của Lục Tiến Dương.

Sau đó, Lục Tiến Dương trở về, đúng lúc cấp đang lên kế hoạch cử một đội điều tra nước ngoài để điều tra vụ mất cắp di vật, cho nên Lục Tiến Dương lâm thời nhận nhiệm vụ tham gia đội ngũ đó, lập tức khởi hành. Vì thế, mấy năm nay ở nước ngoài về, nên kịp thời đính chính thông tin.

Nói tóm , đối với bên ngoài, câu chuyện che đậy hảo. Mọi cũng chấp nhận sự thật Lục Tiến Dương vẫn còn sống.

Mấy ngày tiếp theo, tin tức lan truyền khắp khu tập thể. Bên phi đội bay cũng thông báo đính chính. Thông tin Lục Tiến Dương qua đời đây chỉ những trong hệ thống nội bộ , nên khi thông báo đính chính, chuyện xem như giải quyết.

Sau khi tạm biệt những hàng xóm nhiệt tình, Ôn Ninh và Lục Tiến Dương tiếp tục đến tiệm cơm quốc doanh mua đồ ăn.

Vừa đến gần tiệm cơm, Ôn Ninh thấy một bóng quen thuộc. Cô đẩy nhẹ tay Lục Tiến Dương: “Anh xem, Lục Diệu ?”

Lục Tiến Dương ngước mắt qua, khẳng định: “ .”

Lúc , Lục Diệu đang cùng bạn học dán gì đó lên bảng tuyên truyền gần tiệm cơm.

Ôn Ninh phấn khích chạy đến, từ phía vỗ vai Lục Diệu, tươi tắn gọi một tiếng: “Lão nhị!”

Giọng !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/810.html.]

Lục Diệu giật , mừng rỡ , thấy đúng là Ôn Ninh, toe toét, mắt cong : “Chị dâu! Cuối cùng chị cũng về nước ! Về nhà khi nào ạ? Sao gọi điện báo cho em một tiếng, để em sân bay đón chứ!”

Ôn Ninh khúc khích: “Chị mới về đến nhà lâu. Em xem là ai kìa.”

Cô nghiêng , để lộ phía . Lục Diệu về phía cô, sững sờ mất một lúc, mới phản ứng : “Anh… cả?!”

Gọi xong, thể tin nổi, cắn lưỡi một cái để chắc chắn mơ.

Lục Tiến Dương vẫn lạnh lùng như , giọng trầm thấp “Ừ” một tiếng. Anh ngước mắt đánh giá em trai nhiều năm gặp: “Mấy năm nay em ở trường thế nào? Năm nay nghiệp ?”

Lục Diệu gật đầu. Ngay đó, kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, vội chạy đến ôm chầm lấy Lục Tiến Dương.

“Anh cả!”

Lục Tiến Dương quen đàn ông ôm, lùi một bước: “Em gì đấy! Buông !”

Hai đàn ông ôm còn  thể thống gì!

Lục Diệu chẳng bận tâm, đàn ông thì chứ, chỉ là quá nhớ trai : “Anh chết, quá! Em nhớ lắm! Em cũng nhớ chị dâu nữa!”

Khi câu , sắc mặt Lục Tiến Dương rõ ràng tối sầm . Lục Diệu cũng nhận lỡ lời. Anh trai thì , nhưng nhờ chị dâu thì ... Chuông bảo mệnh vang lên, Lục Diệu vội vàng giải thích:

“Anh, đừng hiểu lầm, em chỉ lo chị dâu ở nước ngoài sống thôi. Sợ chị gặp nguy hiểm gì, chẳng khi , còn dặn em chăm sóc chị dâu thật . Kết quả tin hy sinh đến, chị dâu nước ngoài. Trong lòng em vẫn luôn thấy áy náy, cảm thấy tròn lời dặn.”

Sắc mặt Lục Tiến Dương cuối cùng cũng dịu .

Đang đường, lúc để chuyện, Lục Diệu tạm gác hàng loạt câu hỏi trong lòng, sang hỏi hai : “Hai chị ?”

Ôn Ninh đáp: “Đi tiệm cơm mua chút đồ ăn. Em ở đây bận gì thế?”

Lục Diệu hì hì, chỉ tấm bảng tuyên truyền bên cạnh: “Chị dâu xem , đây là giang sơn em gầy dựng cho chị đấy!”

Gì cơ? Ôn Ninh tò mò tấm bảng tuyên truyền, thấy thông báo tuyển giáo viên dạy thêm và quảng cáo tuyển sinh.

Lục Diệu hào hứng: “Đây là trường học do em mở , tên là trường bồi dưỡng Ninh Diệu. Chúng em bao hết mấy tấm bảng tuyên truyền ở khu phố để dán quảng cáo đấy!”

Ninh Diệu Huấn Luyện, cái tên dễ dàng đoán ý nghĩa.

“Không tệ nha lão nhị, công việc của em càng ngày càng lớn đấy!”

 

Loading...