Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 112: Giáo sư quần áo chỉnh tề, thú tính bên trong
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:24:56
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiệu trưởng Vương, cô gặp một . Lúc đến đăng ký học cho Tử Dịch, cô còn đặc biệt đến chào hỏi Hiệu trưởng Vương. Lúc đó, cô cảm thấy Hiệu trưởng Vương đối đãi và năng lịch sự, lễ độ, đúng là dáng vẻ của một học thức. Ấn tượng của cô về vị hiệu trưởng họ Vương khá .
bây giờ, tất cả những ấn tượng đây đều tan biến dấu vết.
Tử Dịch chịu oan ức ở trường, tìm đến mặt hiệu trưởng. Là một hiệu trưởng, ông những bênh vực học sinh mà còn phân biệt trái, trắng đen đuổi . Sau đó còn chạy đến bên ngoài lớp học của học sinh để chằm chằm.
Vân Vũ
Mặc dù ông chỉ chằm chằm, gì, nhưng hành vi cũng coi là một dạng đe dọa và cảnh báo.
Trước đây, vì chuyện thương Trần Lương Tài, cô lập tức xuất hiện, chọn cách tạm thời im lặng tiếng, xử lý theo hướng cho sự việc lắng xuống.
điều đó nghĩa là cô quên chuyện .
Hiệu trưởng Vương ngờ rằng, phụ của Tống Tử Dịch tìm đến mặt ông .
Ông cô gái trẻ tuổi xinh mặt với nụ giả tạo môi, giọng điệu quan liêu: "Trường học là nơi học tập. Học sinh Tống Tử Dịch hành vi đúng đắn, phạm sai lầm. Là giáo viên của em , tiên giáo d.ụ.c bằng lời , nhưng em chấp chịu hối cải, thậm chí còn công khai cãi giáo viên. Xuất phát từ tấm lòng giáo dục, giáo viên thực hiện hình phạt thể chất nhẹ. nghĩ việc vấn đề gì."
Tống Vân mỉm : "Hiệu trưởng Vương đúng, trường học là nơi học tập, là nơi để những kẻ a dua nịnh bợ, xu nịnh đạp , càng là nơi bọn y quan cầm thú thể tùy tiện chỉ trắng thành đen, bẻ cong sự thật. Tống Tử Dịch hành vi đúng đắn, phạm sai lầm , với tư cách là hiệu trưởng, ông điều tra ? Cái gọi là hình phạt thể chất nhẹ của ông, là mức độ một cú đá hạ gục học sinh sàn, khiến vết thương một tháng vẫn lành hẳn ? Hay , trong mắt Hiệu trưởng Vương, con trai của Phó Bí thư Trần, dù ở trường đ.á.n.h thương, đ.á.n.h tàn phế thậm chí đ.á.n.h c.h.ế.t học sinh, thì cũng là đáng đời?"
Hiệu trưởng Vương nổi giận, dậy khỏi chỗ , trợn mắt giận dữ Tống Vân: "Cô ai là kẻ a dua? Chửi ai là y quan cầm thú?"
Tống Vân nhẹ: "Ai là kẻ a dua c.h.ử.i kẻ đó, ai tự nhận là y quan cầm thú c.h.ử.i kẻ đó. Nếu Hiệu trưởng Vương cảm thấy , thì thôi, cần sốt ruột tức giận, cũng đừng tùy tiện áp bản . chỉ c.h.ử.i những kẻ đáng chửi."
Hiệu trưởng Vương tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, bắt đầu kiểm soát: "Cô hậu quả của việc ? Em trai cô là Tống Tử Dịch vẫn đang học ở trường , cô sợ nó ở đây xảy chuyện gì ?"
Sắc mặt Tống Vân tối sầm: "Sao? Hiệu trưởng Vương đang đe dọa ? Vậy thể hiểu như thế , chỉ cần em trai xảy bất kỳ chuyện gì ở trường, đều là hành vi trả thù của Hiệu trưởng Vương. Ở đây ít nhân chứng, lúc đó ông nhất nên bằng chứng xác thực chứng minh do ông ."
Ánh mắt Tống Vân quét qua, mấy giáo viên trong văn phòng lên lớp lập tức cúi đầu, giả vờ như thấy.
Dương Lệ Phần lập tức lên tiếng: " , thấy đấy, một hiệu trưởng của một trường học, lấy an tính mạng của học sinh để đe dọa phụ , đúng là trò lớn nhất thiên hạ. sẽ hỏi lãnh đạo công xã xem, hiệu trưởng rốt cuộc bầu như thế nào, xứng đáng ?"
Tống Vân gật đầu, tỏ ý tán thành lời của Dương Lệ Phần: " , cũng thấy là xứng."
Hiệu trưởng Vương thấy hai họ kẻ một đằng một nẻo, còn nhắc đến Bí thư công xã, cái trán nóng bừng lập tức nguội lạnh, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, âm thầm hối hận nên kiểm soát như , để nắm điểm yếu.
Tiếc là hối hận muộn, Tống Vân bước đến bước , căng thẳng với Hiệu trưởng Vương, thì định tha cho Hiệu trưởng Vương. Loại căn bản xứng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương tức giận thất thường: "... lúc nào lấy an tính mạng của học sinh để đe dọa phụ ? Cô cho rõ ràng xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-112-giao-su-quan-ao-chinh-te-thu-tinh-ben-trong.html.]
Tống Vân lười biếng tranh cãi với , mắng xong một trận cho hả giận, lột trần bộ mặt giả của Hiệu trưởng Vương, cũng kích động những lời trong lòng, coi như nắm điểm yếu của vị hiệu trưởng họ Vương . Bây giờ đến tố cáo với lãnh đạo công xã, thể là một tố một trúng, vấn đề then chốt là xem lãnh đạo công xã nghĩ gì, là xử lý nghiêm túc là buông xuôi nhẹ nhàng.
Tất nhiên, khi tố cáo với lãnh đạo công xã, nhất định nhắc đến việc Trần Lương Tài là con trai của Phó Bí thư Trần công xã, để Bí thư công xã rằng lý do Hiệu trưởng Vương như là để xu nịnh họ, nỗi khổ mà em trai cô chịu, truy đến cùng là do quyền lực của lãnh đạo công xã quá lớn, đến mức một hiệu trưởng cũng xu nịnh họ.
Bí thư Chu công xã xong lời của Tống Vân, trán cũng toát mồ hôi. Cô bé mồm miệng sắc bén, thoạt như đang chỉ trích Hiệu trưởng Vương, nhưng thực từng câu đều ám chỉ Phó Bí thư Trần, còn kéo theo tất cả cán bộ công xã xuống nước, bao gồm cả Bí thư Chu.
"Đồng chí Tống, việc tố cáo của đồng chí , sẽ lập tức sắp xếp điều tra. Nếu sự việc đúng như , đồng chí yên tâm, tuyệt đối bao che."
Tống Vân nhận lời hứa của Bí thư Chu, mặt lộ hai phần nụ chân thành: "Từ lâu Bí thư Chu là vị lãnh đạo thanh thiên, công minh chính trực, một lòng vì công vì dân việc , việc thực. Quả nhiên trăm bằng một thấy, ngài đúng là vị lãnh đạo , cán bộ ."
Bí thư Chu thấy trong lòng vô cùng thoải mái, liền thêm với cô vài câu. Biết cô là bác sĩ chân đất của thôn Thanh Hà, còn là tri thức thanh niên từ Bắc Kinh đến, trong lòng càng thêm coi trọng vụ tố cáo , nhất định điều tra cho rõ ràng, xử lý thế nào thì xử lý.
Còn về tên Trần Lương Tài đ.á.n.h , thể tay nặng như với một đứa trẻ, chứng tỏ tính tình quá nóng nảy, thể tự kiểm soát cảm xúc, thích hợp tiếp tục giảng dạy.
Còn về Phó Bí thư Trần, mặc dù cử hiền tránh , nhưng con trai ông rõ ràng là hiền tài, cứ nhét trường học, gây chuyện ảnh hưởng cực kỳ như . Trong cuộc bình chọn cán bộ ưu tú , và nhân vật tiến cử cho chức bí thư khi ông điều chuyển lên huyện Tết, đều gạch tên Phó Bí thư Trần.
Phó Bí thư Trần đang ở bệnh viện thành phố tất bật lo lắng cho con trai, nhưng rằng vì một cú đá của con trai, chặn con đường hoạn lộ của .
Tống Vân và Dương Lệ Phần rời công xã đến thị trấn, tiên đến hợp tác xã mua đồ dùng thiết yếu và hai túi len lớn, một bộ kim đan, đến bưu điện.
Dương Lệ Phần lấy bưu kiện, Tống Vân gọi điện.
Tề Mặc Nam để điện thoại bên đơn vị, tiếc là gọi đến chỉ nhận câu : "Tiểu đoàn trưởng Tề tiện điện thoại."
Xem nhiệm vụ vẫn kết thúc, về đơn vị.
Dương Lệ Phần nhận hai bưu kiện, một bưu kiện nặng, cứng đờ, chắc là tài liệu ôn tập loại gì đó, một bưu kiện nhẹ, giống như quần áo loại gì đó.
Hai cầm đồ đạp xe về thôn Thanh Hà, lúc thôn đến giờ tan , gặp ai.
Về đến sân nhỏ mở bưu kiện, tài liệu ôn tập nhiều và đầy đủ, hơn nữa đều là hai bộ, thể thấy sự chu đáo của Trương Hồng Mai, ước tính tốn ít công sức.
Một gói khác là mũ, khăn quàng, găng tay và bốt da bông, là bốn bộ, trong đó còn một bộ kiểu nam, thể thấy là tính cả bố Tống Vân trong, còn một bức thư.
Dương Lệ Phần cầm thư chạy phòng , lúc mắt đỏ hoe, nhưng mặt tràn đầy nụ .