Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 114: Có thể đường đường chính chính, ai lại thích lén lút đâu?

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:24:58
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân an tâm, trò chuyện phiếm với ông Trương một lúc, và kể việc cô định đưa mấy ở lều trâu đến nhà buổi tối. Ông Trương ha hả , "Ông già , mắt thấy rõ, tai cũng thính nữa."

Tống Vân dậy cúi chào ông Trương, "Cháu cảm ơn ông!"

Ông Trương vẫy tay, "Không cần. Ông tuy già , tai điếc mắt mờ, nhưng lòng ông mù. Người nào , nào , trong lòng ông đều rõ."

Lòng Tống Vân ấm áp, một nữa chân thành cảm ơn ông Trương, khi lặng lẽ để hai bao t.h.u.ố.c Đại Tiền Môn.

Ông Trường ở cửa lều, Tống Vân dẫn theo bốn sống trong lều trâu , trong lòng vô cùng cảm khái, mơ tưởng nếu hồi trẻ kết hôn, thể một đứa con thông minh lương thiện, hiếu thuận như Tống Vân .

Tiếc , chuyện cũ thể truy, tuổi trẻ trở .

Trên đường về sân nhỏ họ Tống, Tống Hạo và Bạch Thanh Hà trong lòng vẫn bất an, "Theo các con về như thật sự chứ? Nếu khác thấy thì—"

Tống Vân an ủi, "Không , chỗ chúng ở cách thôn một quãng, xuống núi là tới. Mình cửa , sẽ ai thấy ."

Cụ Tề và cụ Mạc cũng lo lắng, cụ Tề : "Thiên hạ bức tường nào là gió lùa , việc mà lộ thì xong, là thôi ."

Tống Vân , "Sẽ . Trời tuyết lớn thế , ai đến chỗ em . Các bác bây giờ chỉ ở tối, sáng về, thể ai phát hiện . Đợi một thời gian nữa em sẽ nghĩ cách để các bác đường đường chính chính dọn ở."

Mấy Tống Vân trong bầu tâm sự giấu t.h.u.ố.c gì, nhưng đều mong đợi ngày đó.

Vân Vũ

Có thể đường đường chính chính, ai thích lén lút ?

Trước đây luôn Tử Dịch sân nhà chúng ở rộng sáng sủa, nhưng Tống Hạo họ cho rằng, thôn xóm vùng sâu vùng xa thế , nhà cửa thể sáng sủa đến , cùng lắm là phòng ốc rộng rãi một chút.

hôm nay đến sân nhỏ họ Tống của Tống Vân, mới phát hiện Tống Tử Dịch hề quá chút nào, ngôi nhà thật sự sáng sủa, sân sân đều rộng, mấy gian phòng cũng đều sửa sang khá , rộng rãi, và sạch sẽ.

Dương Lệ Phần xách bình nước nóng , , "Đường lạnh , mau uống chút nước nóng, sàn nường đều đốt ấm , đang nóng hổi đấy."

Tống Vân sớm nhắc đến Dương Lệ Phần trong lều trâu, cũng nhắc đến sự giúp đỡ của Trương Hồng Mai và Dương Lệ Phần dành cho cô, thể nếu Dương Lệ Phần và Trương Hồng Mai, Tống Vân ngay cả việc còn một đứa em trai cũng , tự nhiên càng thể tung tích của cha ruột.

Bạch Thanh Hà bước tới nắm tay Dương Lệ Phần, "Cháu là Lệ Phần đúng ? Cô Tống Vân nhắc đến cháu , cảm ơn cháu và cháu giúp đỡ gia đình chúng . Nếu các cháu, gia đình chúng thể đoàn tụ ở đây."

Dương Lệ Phần ngại ngùng, "Dì ơi, dì đừng . So với sự giúp đỡ của Tiểu Vân dành cho cháu, những việc nhỏ nhặt mà cháu và cháu thật đáng là gì."

Tống Vân : "Mẹ, con và Lệ Phần chị em ruột nhưng còn hơn cả chị em ruột, giữa chúng con cần lời cảm ơn."

Bạch Thanh Hà rạng rỡ, "Vậy thì quá, thế là thêm một cô con gái hiểu chuyện nữa ."

"Chúng lên sàn nường ăn cơm, như ấm áp hơn, đồ ăn cũng khó nguội." Tống Vân bảo Tử Dịch dẫn các bậc trưởng bối lên sàn nường ở phòng chính gian tây, bàn ăn sàn bày sẵn, cô và Dương Lệ Phần bếp bưng thức ăn, thức ăn đều hấp cách thủy để giữ ấm.

Hôm nay món ăn đặc biệt phong phú, gà rừng xào cay, thỏ rừng xào cay đành, Tống Vân còn một món mới học, miến xào cay, miền Nam thích ăn món , cô học từ bác Vương, hôm nay cũng là đầu tiên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-114-co-the-duong-duong-chinh-chinh-ai-lai-thich-len-lut-dau.html.]

Tiếc là Bạch Thanh Hà ăn cay, nếm một miếng dám ăn nữa, thành lợi cho ba đàn ông ăn cay, đặc biệt là cụ Mạc, đây cụ từng sống ở miền Nam, khẩu vị đậm, thích ăn cay, một đĩa miến xào cay cụ ăn một hơn nửa đĩa, hai chữ "ngon lắm" đến mệt luôn.

Ăn tối xong là phân phối phòng ở, để tiết kiệm củi, vợ chồng Tống Hạo dọn phòng của con trai Tống Tử Dịch, dù giường sàn cũng to, ngủ thêm mấy nữa cũng thành vấn đề.

Cụ Tề và cụ Mạc ngủ phòng chính gian tây, phòng phụ thì vẫn còn trống.

Trước khi ngủ, Bạch Thanh Hà sang phòng con gái chơi, thấy Tống Vân và Dương Lệ Phần đang đan áo len, Tống Vân rõ ràng thành thạo bằng Dương Lệ Phần, tốc độ chậm hơn, nhưng mũi đan cũng khá , bà cũng thấy hứng thú.

"Còn que đan ? Mẹ cũng một chút, cùng đan với các con nhé?"

Tống Vân đương nhiên cầu , cô đang lo khi nào mới đan xong áo len cho cả nhà, bây giờ giúp sức đương nhiên là .

May mà que đan cô mua một bó, sợ lỡ gãy thì phiền, nên mua nhiều một chút.

Bạch Thanh Hà mới đan một lúc, Tử Dịch chạy sang, bé hỏi Tống Vân một bài toán mà hiểu lắm, hỏi xong cũng , một bên xem họ đan áo len, càng xem càng thấy thú vị, thế là cũng lấy một đôi que đan học đan theo.

Tống Vân bất đắc dĩ, chỉ thể giúp khởi đầu cẩn thận dạy hai .

Tống Vân đang đan áo len cho Tử Dịch mặc, Bạch Thanh Hà đan một chiếc áo len màu vàng nghệ, miệng bà đồng ý là đan cho , nhưng trong lòng nghĩ là đan cho Tống Vân, sợi len chất lượng bình thường, nhưng màu sắc khá , hợp cho các cô gái trẻ mặc. Tương lai nếu thật sự thể trở về Bắc Kinh, bà nhất định sẽ mua loại len nhất nhất để đan thêm một chiếc cho con gái.

Đầu áo Tống Vân khởi đan cho Tống Tử Dịch là tính theo mũi cho dáng của Tống Hạo, dùng sợi len màu xám đậm.

Bốn thắp hai ngọn đèn dầu đan áo len, cảm giác món gây nghiện, đan một cái là dừng , mãi đến khi Tống Tử Dịch bắt đầu ngáp, Tống Vân mới gượng thu sợi len của Tống Tử Dịch, đuổi về phòng ngủ.

Tử Dịch còn học, thể ngủ quá khuya.

Tử Dịch , ba phụ nữ đan thêm một tiếng nữa mới nghỉ tay, mỗi nghỉ ngơi.

Những ngày tháng nhàn nhã tự tại như trôi qua mấy hôm, Tống Hạo họ còn vẻ bất an lúc mới đến, ngày nào cũng ăn ngon ngủ yên, cho đến tối hôm đó nửa đêm đ.á.n.h thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp.

Tống Hạo và Bạch Thanh Hà choàng dậy, tiếng gõ cửa gấp gáp khiến họ nhớ đến nhiều ký ức .

Có lẽ vì động tác của hai quá kịch liệt, Tống Tử Dịch vốn ngủ say cũng tỉnh giấc, thấy tiếng gõ cửa, thấy cha vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng an ủi, "Bố, , , chị gái con là bác sĩ chân đất, nếu trong thôn mắc bệnh cấp tính, sẽ đến gõ cửa tìm chữa bệnh, liên quan gì đến bố ."

Vợ chồng lời con trai mới trấn tĩnh , từ từ bình nhịp tim đang đập cuồng loạn.

Hai cụ ở gian tây nhanh nhẹn hơn họ, dù cũng là xuất quân đội, hai mặc chỉnh tề, sang gọi Bạch Thanh Hà và Tống Hạo, "Nhanh lên, nhanh lên, chúng mau cửa thôi, chắc chắn là tố cáo bọn ."

Lúc Tống Vân từ trong phòng , thấy hai cụ ở cửa phòng phụ vẻ mặt lo lắng, vội đến an ủi, "Không , chắc là trong thôn đến tìm chữa bệnh, các bác mau về phòng tiếp tục ngủ , ngoài trời lạnh lắm."

Hai cụ thấy cô vẻ mặt điềm tĩnh và quen thuộc như thường, lúc mới an tâm, lời trở về phòng , then cửa , nếu , họ sẽ nhảy cửa sổ , rời từ cửa , tuyệt đối thể gây phiền phức cho cô nhóc Tống Vân.

 

Loading...