Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 122: Ung thư phổi

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:05
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thu xong kim, kéo áo của ngoại quốc xuống, giúp đắp kín chăn, Tống Vân mới châm một cây kim huyệt nhân trung của ngoại quốc, ngoại quốc từ từ mở mắt.

Hansen hôn mê hai ngày, đây là đầu tiên mở mắt hai ngày, tất cả trong phòng bệnh ngoại trừ Tống Vân đều kích động.

Lúc đầu Hansen chút mơ hồ, dần dần tỉnh táo , nghiêng đầu với bác sĩ Giang đang bên giường: " ngủ bao lâu ?"

Bác sĩ Giang hiểu tiếng Đức, đầu phó giám đốc Phó.

Phó giám đốc Phó cũng hiểu tiếng Đức, trong phòng bệnh ai hiểu tiếng Đức.

Tống Vân cũng hiểu tiếng Đức, nhưng cô hiểu tiếng Anh.

Tống Vân dùng tiếng Anh hỏi cảm thấy thế nào.

May mắn , Hansen cũng hiểu tiếng Anh, tuy thành thạo như tiếng đẻ, nhưng giao tiếp bình thường là thành vấn đề.

Sau khi hỏi cảm giác hiện tại của Hansen, Tống Vân hỏi thêm vài câu, suy đoán Hansen hiện vẫn đang ở giai đoạn giữa của khối u, chỉ cần kịp thời tiếp nhận phẫu thuật điều trị, tỷ lệ sống sót vẫn cao.

Sau khi phó giám đốc Phó đồng ý, Tống Vân tình trạng bệnh của Hansen cho , và chân thành khuyên trở về Đức tiếp nhận phẫu thuật điều trị.

Tống Vân thấy Hansen khi tình trạng bệnh của nhiều biểu hiện ngạc nhiên, liền hỏi chẩn đoán ở Đức .

Hansen lắc đầu: "Gia đình ba qua đời vì ung thư phổi, nghĩ sẽ là thứ tư." Hansen khổ: "Có gia đình chúng nguyền rủa, lẽ là ."

Tống Vân : "Không, sẽ thứ tư , tình trạng bệnh của hiện vẫn trong giai đoạn thể kiểm soát, chỉ cần nhanh chóng tiếp nhận phẫu thuật điều trị, cắt bỏ sạch phần khối u, đó chỉ cần tái phát, sống thêm hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề."

Hansen ngạc nhiên: "Cô thật ?"

"Tất nhiên, lý do gì để lừa ."

Hansen vui mừng: "Vậy lập tức về nước."

Tống Vân lắc đầu: "Hiện tại cơ thể còn yếu, tiếp tục ở bệnh viện điều trị một thời gian, nếu với tình trạng cơ thể hiện tại của , căn bản chịu nổi sự vất vả đường, thể bệnh nặng thêm, lợi cho ."

Hansen nghĩ cũng , hiện tại ngay cả sức giơ tay lên cũng .

Bí thư Liêu đến nhà ăn lấy cháo trắng và trứng cho Hansen, thấy ăn khá ngon miệng, tinh thần cũng ngày càng hơn, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng từ từ rơi xuống.

Ánh mắt của bác sĩ Giang và những khác Tống Vân đều khác, tưởng là một tay mơ chỉ chút da lông, nào ngờ là một cao thủ.

Tống Vân kê một đơn t.h.u.ố.c cho Hansen, cần uống liên tục bảy ngày, cô đưa đơn t.h.u.ố.c cho bí thư Liêu: "Trên ghi cách sắc t.h.u.ố.c và những điều cần lưu ý khi uống, cứ theo là . Ba ngày các vị cử xe đến thôn Thanh Hà đón , lúc đó châm kim cho một nữa là ."

Bí thư Liêu ngạc nhiên: "Cô về?"

Tống Vân: "Tất nhiên, là con gái, tiện thức đêm về nhà, hơn nữa ở đây việc gì cho nữa, các vị sắp xếp chăm sóc là , trong bệnh viện cũng bác sĩ y tá, sẽ chuyện gì ."

Muốn cô ở hộ lý, tuyệt đối thể.

Trả tiền cũng .

Phó giám đốc Phó và bí thư Liêu thấy cô kiên quyết về, cũng gì thêm, bí thư Liêu sắp xếp xe đưa cô về.

Bác sĩ Giang đến bên cạnh Tống Vân, : "Đồng chí Tống thật trẻ tuổi tài cao, thừa kế từ sư phụ nào?"

Tống Vân lộ chút biểu cảm đau buồn: "Sư phụ của còn nữa, lão nhân gia chịu nhiều khổ cực, nhắc tên của nữa."

Mấy đều nghĩ đến một chuyện, trong lòng vô cùng cảm khái tiếc nuối, cũng đều ý tứ hỏi thêm.

"Đồng chí Tống hứng thú đến việc tại bệnh viện huyện chúng ?" Bác sĩ Giang chân thành mời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-122-ung-thu-phoi.html.]

Tống Vân lắc đầu: " là bác sĩ chân đất của thôn Thanh Hà, dự định đến bệnh viện huyện."

Bác sĩ Giang dám tin: "Cô thà bác sĩ chân đất ở nông thôn, cũng đến bệnh viện huyện việc?" Đây là điều thể hiểu nổi, bác sĩ chân đất ? Việc nhiều việc tạp vất vả việc gì, lúc rảnh còn xuống ruộng việc, còn lương, bằng công việc thể diện của bác sĩ bệnh viện huyện.

Tống Vân mỉm : "Làm bác sĩ chân đất , thể tiếp xúc với nhiều loại bệnh án đa dạng, đối với việc nâng cao y thuật của cũng giúp ích."

Bác sĩ Giang tắc nghẹn, thôi , là hẹp hòi .

Bí thư Liêu nhanh chóng , với Tống Vân Khương Vũ và Chu Hùng đợi ở cổng, vẫn do họ đưa cô về.

Phó giám đốc Phó khi Tống Vân đưa cho cô một phong bì: "Đây là tiền khám bệnh."

Tống Vân tự nhiên sẽ khách khí với , nhận phong bì, cảm ơn rời .

Ở cổng bệnh viện gặp Khương Vũ Chu Hùng, ba lên xe rời .

"Có thể đưa đến hợp tác xã mua sắm một chút , mua ít đồ." Tống Vân hỏi Khương Vũ đang lái xe.

Khương Vũ vội : "Được chứ, đúng đường."

Cũng chỉ vài cái đạp ga, xe tải dừng ở cổng hợp tác xã.

Hợp tác xã mua sắm huyện to hơn nhiều so với hợp tác xã ở thị trấn, loại đồ bên trong cũng nhiều. Cô thẳng đến quầy bán len, mua len mua ít quá, đan áo len cho mỗi , mua thêm một ít.

Mua xong len Tống Vân sang quầy bán gạo mì, mang hữu hạn phiếu lương thực, cô chỉ mua mười cân bột mì và mười cân bột ngô.

Đi đến quầy bán giày, cô hỏi nhân viên bán hàng đang sưởi ấm: "Có ủng bông trẻ em ?"

Thật sự , một nhân viên bán hàng dậy, lấy một đôi ủng bông da bò, cỡ đúng với Tử Dịch thể mang, hai mươi sáu đồng, một phiếu giày.

Tống Vân hiện tại trong tay chỉ một phiếu giày, trong phiếu Tề Mặc Nam cho phiếu giày, nên chỉ thể mua một đôi giày.

" lấy đôi ." Nghĩ nghĩ , vẫn mua cho Tử Dịch thôi.

Tống Vân mở phong bì phó giám đốc Phó cho, bên trong năm mươi đồng, nhiều hơn hai mươi so với thỏa thuận ban đầu.

Cũng khá hào phóng đấy!

Phó giám đốc Phó thầm nghĩ, hào phóng một chút ! Lần đến thì .

Lại mua ít kẹo bánh và hộp thức ăn Tử Dịch thích ăn, xách lớn xách nhỏ lên xe.

Xe tải về đến công xã, Khương Vũ và Chu Hùng cương quyết đưa Tống Vân về đến nhà, đồ đạc đều do họ xách, Tống Vân chỉ đeo hộp t.h.u.ố.c nhỏ của , theo hai từ từ về làng.

Vừa làng thấy Lưu Hồng Binh xách hai con cá béo đông cứng, đang hớn hở về nhà.

Tống Vân gọi : "Đồng chí Lưu Hồng Binh."

Lưu Hồng Binh đầu, thấy là Tống Vân, mặt đỏ bừng, e thẹn đến mặt Tống Vân: "Thanh niên xung phong Tống, cô từ về ?" Nói về phía hai đàn ông cao lớn đang xách đồ.

Vân Vũ

Tống Vân : " khám bệnh về, hai vị là của phòng bảo vệ nhà máy cơ khí huyện, họ đưa về. Cá của cô từ ?"

Lưu Hồng Binh ngại ngùng: "Đục lỗ sông bắt , tốn ít công sức." Nói chia một con cá đưa cho Tống Vân: "Con cho cô."

Tống Vân nhận: "Không cần, cô mang về nhà cho Phương Phương bồi bổ cơ thể, ngày mai cũng bắt cá, chỉ cần đục lỗ băng là bắt ? Là câu dùng lưới?" Không dùng đá ném .

Lưu Hồng Binh thấy cô thật sự bắt cá, vội : "Ngày mai cũng , lúc đó đến nhà gọi cô, dạy cô bắt cá."

 

Loading...