Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 125: Băng Qua Rừng Cát Bạch Mạch
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:09
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mệnh lệnh của Tề Mặc Nam ai dám chất vấn.
Trước mắt, đạn d.ư.ợ.c họ còn nhiều, trong khi quân địch phục kích phía đông đảo, trang đầy đủ đạn dược. Cứ tiến lên là lập tức tiêu diệt đội, tuyệt đối đường sống.
Từ lâu họ chuẩn tinh thần hi sinh vì tổ quốc, thề c.h.ế.t đầu hàng.
nhiệm vụ của họ là hộ tống Tiến sĩ Hâm về Bắc Kinh. Họ thể c.h.ế.t, nhưng Tiến sĩ Hâm thì , tuyệt đối thể.
Rừng cát Bạch Mạch là con đường sống duy nhất của họ.
Dù con đường sống vô cùng hung hiểm, dù dùng mạng sống của hai mươi hai họ để đổi lấy mạng sống của một Tiến sĩ Hâm, thì họ vẫn liều thử.
Quân địch phục kích cũng ngờ Tề Mặc Nam và những lính của dám tiến Rừng cát Bạch Mạch, nên bố trí nhiều nhân lực ở phía rừng cát. Đến khi họ kịp phản ứng thì đội hai mươi hai đưa Tiến sĩ Hâm sâu trong Rừng cừ Bạch Mạch.
“Đại ca, giờ?”
Chu đại ca, mặt vết sẹo, nhổ nước bọt một cái,“Mẹ nó, lũ xương cứng rốt cuộc Rừng cát Bạch Mạch là chỗ nào ? Chúng nó đó tìm c.h.ế.t thì đừng hòng kéo theo bọn . Canh giữ mấy lối phía sông Băng Lãng cho , để một mạng sống nào chui ngoài.”
Muốn đổi đường về lãnh thổ Trung Quốc qua Rừng cát Bạch Mạch, thì bắt buộc băng ngang qua nó. Tề Mặc Nam căn bản tính chạy về phía sông Băng Lãng, bởi đứa ngốc nào cũng , bên đó thể nào để đường sống cho họ.
Sau khi tiến Rừng cát Bạch Mạch, mắt chỉ là cát vàng vô tận, cùng vài cây cối thưa thớt mọc cát lác đác. Không một con đường thực sự, họ chỉ thể dựa la bàn để tiến về phía đông.
Ngày đầu tiên, đội hai mươi ba tiêu thụ hết bộ lương thực và nước uống mang theo.
Tề Mặc Nam sờ eo trái. Bên trong bộ đồ tác chiến buộc một cái túi, trong túi đựng thịt khô mà Tống Vân cho . Anh luôn nỡ ăn, cũng sợ lấy sẽ đồng đội tranh giành hết, nên cứ giấu trong áo.
Ngày thứ hai, Tề Mặc Nam lấy một miếng thịt thỏ khô đưa cho Tiến sĩ Hâm, dặn ông lúc nào đói quá thì ăn một chút, nhai thật kỹ mới nuốt.
Tiến sĩ Hâm rõ tình hình hiện tại, cũng hiểu thức ăn lúc với họ ý nghĩa thế nào, tự nhiên lòng bất mãn, trái còn đầy ơn, chân thành cảm tạ. Ông thấy rõ, miếng thịt khô Tề Mặc Nam chia cho ông là to nhất, những chiến sĩ khác, kể cả bản Tề Mặc Nam, đều chỉ lấy một miếng nhỏ.
Vào lúc chập tối, họ may mắn tìm thấy một vũng nước nhỏ sắp cạn. Sau khi mỗi đổ đầy nước bình, nước trong vũng gần như còn bao nhiêu.
Tề Mặc Nam lệnh cho đồng đội dùng mũ sắt hứng bộ chỗ nước còn , nhặt một đống củi khô, đốt lên vài đống lửa trại, đặt những chiếc mũ đựng đầy nước lên lửa trại đun. Nước sôi thì xé nhỏ thịt thỏ khô bỏ , coi như nấu thành canh thịt thỏ, lấp đầy bụng bằng nước canh.
Ngày thứ ba cũng trôi qua như , chỉ là thịt khô trong tay Tề Mặc Nam còn nhiều, nhiều lắm là chỉ đủ nấu thêm một ngày nữa.
Đến ngày thứ tư, tinh thần của các chiến sĩ rõ ràng suy sụp, đói đến mức chân tay bủn rủn, thỉnh thoảng còn vấp ngã, dìu mới thể từ từ tiến lên.
Tề Mặc Nam cũng đói khổ kém. Anh gắng sức giữ cho đầu óc tỉnh táo, tự nhủ bản gục ngã, tuyệt đối thể gục ngã.
Cứ tiếp tục như thế , họ căn bản thể nào khỏi Rừng cát Bạch Mạch.
Bước ngoặt đến buổi tối ngày thứ tư.
Các chiến sĩ đói đến hoa mắt, dựa nền cát thiu thiu ngủ. Đột nhiên Tề Mặc Nam mở mắt, phắt đầu , thấy một đôi mắt xanh lè đang chằm chằm về phía họ.
Là sói sa mạc.
Và đây là con sói do thám do đàn sói sa mạc phái .
Tay Tề Mặc Nam với xuống s.ú.n.g đeo ở thắt lưng, nhưng ngay buông xuống, tay trượt xuống eo trái, rút con d.a.o găm , mạnh mẽ phóng tới.
Con d.a.o găm bay , vạch một vệt ánh sáng lạnh trong đêm tịch mịch.
Khi con sói sa mạc cảm nhận nguy hiểm và né tránh thì quá muộn.
Con d.a.o găm đ.â.m chính xác cổ con sói sa mạc, cắt đứt cuống họng của nó. Nó thậm chí còn kịp phát một tiếng động nào ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-125-bang-qua-rung-cat-bach-mach.html.]
Tề Mặc Nam dậy, “Tất cả dậy , tất cả dậy hết.”
Thấy các chiến sĩ lượt tỉnh giấc, Tề Mặc Nam bước đến chỗ con sói sa mạc ngã xuống, rút con d.a.o găm của , lau vết m.á.u sói, xách con sói sa mạc nặng ít nhất cũng sáu mươi cân trở về, “Nhanh lên, chúng sói sa mạc để mắt tới.”
Các chiến sĩ thấy con sói sa mạc trong tay Tề Mặc Nam thì mắt sáng lên, nhưng ngay đó lòng chùng xuống, lập tức dậy chỉnh đốn đội ngũ, dìu rời khỏi nơi cắm trại.
Đi ba mươi dặm trong đêm, sự hiệu của Tề Mặc Nam, đội ngũ dừng , “Nghỉ ngơi tại chỗ.”
Tề Mặc Nam giao con sói sa mạc cho đồng đội xử lý. Một tay cầm súng, một tay cầm d.a.o găm, vòng quanh khu vực gần đó xác định sói sa mạc nào đuổi theo, đó mới yên tâm trở về nơi cắm trại.
Sói sa mạc là động vật sống theo bầy đàn, một đàn ít nhất cũng hơn trăm con, con nào cũng hung hãn dũng mãnh. Hiện tại đạn d.ư.ợ.c họ nhiều, thêm đó thể lực còn, căn bản là đối thủ của đàn sói sa mạc. Nếu bây giờ đối đầu với đàn sói, họ chỉ thể xé xác.
Ít nhất thì cũng thể đối đầu với đàn sói sa mạc lúc thể lực suy kiệt.
Vân Vũ
Anh thậm chí nghi ngờ đàn sói sa mạc để mắt tới họ ngay từ khi họ tiến Rừng cát Bạch Mạch. Đàn sói luôn chờ đợi, chờ đợi thời cơ nhất, đợi khi họ mất khả năng hành động và tự gục xuống, chúng sẽ ào lên, tốn chút sức lực nào xé nát họ và chia ăn thịt.
Nếu vì Tề Mặc Nam giác quan nhạy bén, phát hiện con sói do thám , thì lẽ ngày mai đoàn họ trở thành thức ăn trong bụng sói sa mạc.
May mà kết quả vẫn .
Khi ánh sáng ban mai xuyên qua màn đêm, trong sa mạc bốc lên những ngọn lửa trại, mùi thơm của thịt nhanh chóng lan tỏa.
Ngửi thấy mùi thịt, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.
Máu sói cũng bỏ phí, uống như nước, mỗi đều uống hai ngụm.
Dù trong lòng Tiến sĩ Hâm chống cự, nhưng cái miệng khát khô vì thiếu nước khi chạm m.á.u sói tự động bắt đầu nuốt.
Để đảm bảo hai ngày đói bụng, Tề Mặc Nam cho phép chia ăn hết cả con sói, mà chỉ chia ăn một phần ba, phần còn dự trữ thức ăn cho hai ngày . Ăn ít đói một chút , chỉ cần họ còn sống, ắt sẽ tìm cách khỏi vùng rừng cát .
Tống Vân hề về tình cảnh khó khăn của Tề Mặc Nam. Tối hôm đó, khi ăn uống no nê cùng gia đình, cô ngủ đặc biệt ngon. Sáng hôm tỉnh dậy, cô ăn sáng qua loa dẫn Dương Lệ Phần và Tống Tử Dịch sông tiếp tục vớt cá.
Điều khiến họ sửng sốt là bên bờ sông và mặt sông nhiều . Một đục những lỗ băng mới, đang thả mồi trong lỗ băng.
Cũng chiếm mất lỗ băng hôm qua của Tống Vân, vây quanh lỗ băng chăm chăm trong, chờ đợi lũ cá tự tìm đến.
“Tình hình gì thế ?” Dương Lệ Phần hỏi.
Tống Vân thở dài, “Chắc chuyện hôm qua chúng vớt nhiều cá, tưởng rằng cá ở đây tha hồ mà vớt, thế là họ đổ xô đến đây vớt chứ .”
Tống Tử Dịch thấy lỗ băng của khác chiếm mất, tức giận, “Chị, giờ ?”
Tống Vân bất lực, “Làm ? Con sông Thanh Hà của chúng . Chúng thể đến vớt cá, thì khác đương nhiên cũng thể.”
Tống Tử Dịch nghĩ cũng , “Vậy bây giờ chúng vớt cá? Lỗ băng đều hết cả .”
Tống Vân , “Vớt cái nỗi gì, về nhà.”
Tống Vân đến , ai để ý, cũng ai quan tâm. Tâm trí của đều đặt việc vớt cá, chỉ là nửa ngày trời cũng thấy ai vớt con cá nào, thậm chí bóng cá cũng chẳng thấy.
Kỳ hạn ba ngày thoáng cái đến. Khương Vũ và Chu Hùng đến thôn Thanh Hà từ sớm. Vì hôm qua tuyết lớn, lớp tuyết dày phủ kín con đường vốn vài dấu chân. Hai thôn bước vô cùng thận trọng, sợ cẩn thận giẫm hố rãnh. May là trí nhớ của hai đều khá , dựa ký ức qua hai đó, cuối cùng cũng thể là thoát hiểm và đến sân nhỏ của gia đình họ Tống.
Tống Vân ngờ hai đến sớm như , cô thậm chí còn ăn sáng, đành mời hai trong sưởi ấm đợi.
Ngồi một lúc, Khương Vũ buồn tiểu, liền phía sân , thoáng thấy một đống cá lớn đông cứng nền tuyết ở sân , mắt sáng rực.