Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 133: Chịu thua

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:16
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Kiều Kiều tức đến nổ phổi, “ đ.á.n.h cơm liên quan gì đến bà? Con bà đói, bà tự mua cơm ?”

Mẹ Kim Bảo vẻ mặt tán thành, “Cô gì thế? Nếu tiền, mua cơm ? Đằng tiền mà. Cô cũng thương con mà, đành lòng nó đói ?”

Phùng Kiều Kiều từng thấy loại nào lúc nào cũng vẻ lý lẽ như thế , đúng là gặp kẻ vô , lý cũng thế nào.

, thì bà tự , đừng phiền .” Vừa định xuống.

Mẹ Kim Bảo thể để cô xuống, liền túm lấy chân cô, “Cô cũng , đưa tiền và tem phiếu cho , tự .”

Phùng Kiều Kiều dùng hết sức vỗ tay cô , “Dựa cái gì? Bà tưởng bà là ai? Còn lấy tiền tem của mua cơm nữa, đúng là mơ tưởng.” Lúc , Phùng Kiều Kiều hối hận, hối hận vì nên chọc miếng cao dán ch.ó mặt chỉ để châm chọc phụ nữ ở giường giữa.

Hai giằng co một hồi, là Phùng Kiều Kiều vô ý dùng sức, Kim Bảo cố ý giả vờ, chung là Kim Bảo trượt chân từ thang leo xuống, thương , nhưng nhất quyết đất chịu dậy.

Lộn xộn một hồi lâu, cuối cùng cũng cho nhân viên soát vé và cảnh sát tàu hỏa chạy tới, một hồi tranh cãi, Phùng Kiều Kiều đành chịu thua, bồi thường cho Kim Bảo mười đồng.

Còn Kim Bảo khi lấy tiền liền kêu đau nữa, tự bò dậy, chỉ là dáng trông vẻ tự nhiên.

Tống Vân chỉ cần liếc mắt là nhận , Kim Bảo thương ở chân, tuy đến mức gãy xương, nhưng ít nhất cũng đau đến bảy tám ngày.

Tống Vân xem kịch vui suốt một hồi lâu, thầm nghĩ hai đúng là diễn xuất cái cảnh kẻ gặp kẻ hơn một cách vô cùng sinh động.

Hai ngày đường đó đương nhiên cũng thú vị, thiếu trò vui để xem, đồng thời càng thêm kiên quyết tránh xa Kim Bảo và Phùng Kiều Kiều, một đứa thì trơ tráo, một đứa thì tiểu nhân xảo quyệt, đều chẳng thứ gì .

Chiều ngày thứ ba, tàu hỏa dừng ở Nam Thị, tỉnh Xuyên, Tống Vân xách valy xuống tàu.

Điều khiến cô ngờ tới là, Kim Bảo và Phùng Kiều Kiều cũng xuống tàu ở đây.

Phùng Kiều Kiều lúc xuống tàu cũng thấy Tống Vân và Kim Bảo, liền trừng mắt hai một cái đầy ác ý, xách valy màu đỏ lớn của , đôi giày da cừu nhỏ, giống như một con gà trống kiêu ngạo, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c bước .

Mẹ Kim Bảo nhổ nước bọt về phía Phùng Kiều Kiều, dĩ nhiên cũng chẳng vẻ mặt tử tế gì với Tống Vân, một tay dắt con trai cưng, một tay xách một bọc lớn, khập khiễng về phía cửa .

Tống Vân thể ngờ tới, chỉ coi như hai con ch.ó trừng mắt, thèm để ý, xách valy của , theo dòng về phía cửa .

Ở ngoài cửa , từ xa thấy Phùng Kiều Kiều một chiếc jeep quân dụng, đang gì đó với một quân nhân mặc quân phục.

Người quân nhân vẻ mặt khó xử, đồng thời cũng đang ngó nghiêng, tay cầm một tấm biển.

Lúc Kim Bảo cũng tới, dùng đôi vai rộng của đẩy bật Phùng Kiều Kiều sang một bên, “Bà tránh , xe là đến đón .”

Người quân nhân mắt sáng lên, vội hỏi: “Chính là đồng chí Tống Vân?”

Mẹ Kim Bảo đương nhiên là đồng chí Tống Vân, cô trả lời câu hỏi , liếc chiếc jeep, hỏi, “Anh là do quân khu cửi đến ?”

Người quân nhân tưởng cô mặc nhiên thừa nhận là Tống Vân, vội gật đầu, “ , sư trưởng của chúng cử đến đây đợi cô, mời cô lên xe nhanh .”

Phùng Kiều Kiều một bên vẻ mặt kinh ngạc, cô ngờ kẻ trơ tráo vẻ ngoài thô kệch tham lam xe riêng từ quân khu đến đón, rốt cuộc phận của cô là gì?

Phùng Kiều Kiều thậm chí bắt đầu hối hận vì những ngày tàu đối đầu với kẻ trơ tráo, giá mà thì —

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-133-chiu-thua.html.]

Tiếc rằng đời khó mua chữ ‘giá mà’.

lúc Phùng Kiều Kiều đang đầy hối hận thì Tống Vân tới, từ xa cô thấy tấm biển tay quân nhân, đó đúng tên của cô.

Vân Vũ

“Chào đồng chí.”

Người quân nhân mở cửa xe cho Kim Bảo, Kim Bảo đang định chui trong, thấy giọng của Tống Vân, cô ngoảnh đầu , “Lại là cô, cô gì? Không cũng nhờ xe chứ? Đây là xe của quân khu đấy, nhờ là .”

Phùng Kiều Kiều một bên lên tiếng, “ , chỉ quân nhân chúng mới tư cách xe của quân khu thôi, khác đừng mơ tưởng.” Cô đoán Kim Bảo hẳn là quân nhân, chồng còn giữ chức vụ cao, nên từ bây giờ, cô đối xử với Kim Bảo, kéo gần quan hệ, tạo nền tảng để vững trong khu gia đình quân nhân.

Tống Vân thèm để ý đến hai , hướng về phía quân nhân đang khó xử : “ là Tống Vân, Tề Mặc Nam nhờ đến đón ?”

Ngũ Dương trợn to mắt, “Cô là đồng chí Tống Vân?” Anh về phía Kim Bảo đang ở cửa xe, “Vậy bà là ai?”

Mẹ Kim Bảo ngốc, tình hình , vội kéo Kim Bảo chui xe, “ là quân nhân.”

Phùng Kiều Kiều thấy , vội đặt valy của bên cạnh Ngũ Dương, nhanh như cắt chui xe.

Ngũ Dương thao tác của hai , há hốc mồm, nhất thời nên phản ứng thế nào.

Tống Vân tự đặt valy cốp xe, mở cửa ghế phụ, “Vẫn ?” Cô thời gian để giằng co với kẻ trơ tráo và tiểu nhân ở đây, cô nhanh chóng đến bệnh viện, chuyện khác, hãy để quân khu tự xử lý.

Ngũ Dương tỉnh táo , cũng việc nào nặng nhẹ khẩn cấp, bây giờ lúc băn khoăn đưa quân nhân về , lập tức đưa đồng chí Tống Vân đến bệnh viện quân khu.

Sau khi giúp Phùng Kiều Kiều đặt hành lý xong, Ngũ Dương lập tức lên vị trí lái xe, lái xe đến bệnh viện quân khu.

Trên đường , Kim Bảo và Phùng Kiều Kiều đều cố gắng bắt chuyện với Tống Vân, dò hỏi phận của cô, để điều chỉnh thái độ với cô.

Tống Vân từ đầu đến cuối nửa lời, cũng coi như thấy thấy sự thiện của hai , im lặng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ngũ Dương lấy lạ vì Tống Vân lạnh nhạt với hai quân nhân ở ghế như , nhưng tiện hỏi nhiều, chỉ im lặng lái xe.

Khi xe dừng , Kim Bảo và Phùng Kiều Kiều đang thiu thiu ngủ bỗng giật tỉnh dậy, hai đồng thời ngoảnh đầu ngoài cửa sổ, Phùng Kiều Kiều ngay đây là quân khu, mà là bên ngoài cổng một bệnh viện, liền hỏi: “Đây là ? Sao đưa chúng đến đây?”

Ngũ Dương thèm để ý đến Phùng Kiều Kiều, thời gian trả lời cô, vội vàng xuống xe giúp Tống Vân lấy valy , và xách valy dẫn Tống Vân bệnh viện tìm Hứa sư trưởng.

Ba ngày nay, Hứa sư trưởng ăn ở đều tại bệnh viện, tự theo sát việc của tiến sĩ Hâm.

Đương nhiên họ sẽ đổ dồn tất cả hy vọng một bác sĩ đông y mà họ hiểu rõ, ngoài việc tìm tất cả các bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa và nội khoa nổi tiếng của tỉnh Xuyên đến, còn mời cả danh y từ Bắc Kinh đến hội chẩn.

Danh y từ Bắc Kinh hôm qua đến, khi xem tình hình của tiến sĩ Hâm, họp cả ngày với danh y tỉnh Xuyên, thảo luận vô phương án điều trị, cuối cùng đều bác bỏ.

Có thể bây giờ bó tay với tình trạng của tiến sĩ Hâm, thậm chí dám kê đơn cho tiến sĩ Hâm, bởi tình trạng của tiến sĩ Hâm lúc quá đáng sợ, dường như chỉ còn một thở, hô hấp và mạch đều yếu, cảm giác như sắp ngừng thở bất cứ lúc nào, nhưng sống sót qua ba ngày, và tình hình giống hệt ba ngày , dấu hiệu chất độc tiếp tục , nhưng cũng khá hơn.

Hứa sư trưởng luôn chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của Tống Vân mà vị lão trung y nhắc nhắc suốt ba ngày.

 

Loading...