Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 168: Thật coi mình là củ cải ngon lành gì

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:30:59
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt sắc bén của Kỳ chủ nhiệm quét qua Tống Vân và lão Cổ, đó sang Viện trưởng Phương : "Những khái niệm thời gian, kỷ luật, tinh thần trách nhiệm như thế , thể nhận tại bệnh viện quân khu, càng xứng đáng bác sĩ."

Tống Vân vỗ tay: "Nói lắm! Những lời Kỳ chủ nhiệm thật là . Nếu một bác sĩ thường xuyên muộn về sớm, thái độ kém với bệnh nhân, trịch thượng với đồng nghiệp, quát nạt khác, dùng thế lực để áp chế, thì loại như thấy thật sự xứng đáng bác sĩ. Kỳ chủ nhiệm, bà nghĩ ?"

Kỳ chủ nhiệm nhất thời phản ứng , Tống Vân sang với Viện trưởng Phương: "Nhìn là Kỳ chủ nhiệm là tuân thủ pháp luật, thấu hiểu đại nghĩa. Con gái bà là Khương Tân tại phòng y tế khu tập thể thường xuyên muộn về sớm và từ chối trực đêm, bắt bác sĩ Cổ ngoài năm mươi tuổi trực đêm dài ngày. Con bé đó 10 giờ sáng mới đến ca, 5 giờ chiều nhất định tan ca, bất kể bác sĩ Cổ đến ca , nó đều tự ý bỏ về."

Ánh mắt Tống Vân chuyển sang Kỳ chủ nhiệm, khuôn mặt bà lúc vô cùng khó coi: "Việc chắc chắn Kỳ chủ nhiệm , bằng , với sự thấu hiểu đại nghĩa của Kỳ chủ nhiệm, thể để cho bác sĩ Khương Tân gì thì chứ? Đó chẳng là dựa thế lực để bắt nạt khác ? Bây giờ là xã hội mới , dù gia thế của Kỳ chủ nhiệm tầm thường, chắc cũng sẽ những việc vi phạm quy định kỷ luật như chứ?"

Viện trưởng Phương , nhưng nhịn khổ sở.

Liêu khoa trưởng cúi đầu, thấy biểu cảm, nhưng vai run rẩy, chắc cũng đang nhịn vất vả.

Lão Cổ là một trong những trong cuộc, nổi, ông lạnh lùng : "Quả thật là thấu hiểu đại nghĩa. Nghe mấy ngày nay trực tại phòng y tế, Khương Tân thể ngủ nướng , từ 8 giờ sáng. Kỳ chủ nhiệm quả là quá thấu hiểu đại nghĩa, đặc biệt cử bác sĩ từ bệnh viện quân khu sang ca cho Khương Tân. Buổi sáng do thực tập sinh bệnh viện quân khu việc, Khương Tân chiều 2 giờ mới , 5 giờ tan ca. Chà chà, ca việc thoải mái thật đấy, nhưng một thấu hiểu đại nghĩa họ Kỳ mới !"

Kỳ chủ nhiệm tức giận đến mức mặt xám xịt, hai coi bà gì. Một giọng điệu châm biếm, một trực tiếp gọi đích danh, chỉ thiếu chút nữa là chỉ thẳng mặt bà mà quát.

"Có vẻ như các ý kiến lớn với đấy nhỉ!" Kỳ chủ nhiệm tức giận đến cực điểm .

Tống Vân nhún vai: "Không dám dám, dù bà cũng là lãnh đạo thể tùy tiện sai khiến bác sĩ bệnh viện công cho con gái . Chúng chỉ là dân thường, dám ý kiến."

Viện trưởng Phương nổi nữa, nếu sự việc là thật, thì tính chất sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Kỳ chủ nhiệm nghiến răng hỏi Viện trưởng Phương: "Viện trưởng Phương, ông cũng thấy đấy, hai coi thường pháp kỷ, ăn ngông cuồng. Ông chắc chắn nhận những như bệnh viện ?"

Lão Cổ khinh bỉ: "Ý bà là, bà chính là pháp kỷ? Chúng tâng bốc bà chủ nhiệm họ Kỳ, vài câu thật, thì là coi thường pháp kỷ? Thật coi là củ cải ngon lành gì? Trước khi mở miệng dạy dỗ khác, hãy tự quản lấy ."

Kỳ chủ nhiệm tức giận đến hoa mắt, hít thở sâu vài liên tục mới định cảm xúc: "Các đừng kéo dài lê thê mờ sai lầm của . Hôm nay các vô cớ bỏ vị trí là sự thật, chỉ riêng điều thôi, các mất tư cách tại bệnh viện quân khu."

"Bỏ vị trí nào?" Tống Vân Kỳ chủ nhiệm, nửa nửa : " vị trí chính thức nào ? Sao ?"

Kỳ chủ nhiệm chợt tỉnh ngộ, , hai mặt, một là từ phòng y tế khu tập thể, điều sang tạm thời hỗ trợ, là bác sĩ của bệnh viện. Người cũng thành bất kỳ thủ tục nào, căn bản tính là của bệnh viện. Hai họ ngoài dạo hợp tác xã mua sắm, thật sự tính là bỏ vị trí, bởi trong bệnh viện vẫn vị trí nào thuộc về họ.

, ngay từ đầu bà định thất bại trong cuộc đối đầu , còn hai mặt, từ đầu đến giờ đang xem bà như trò hề, coi bà như hề.

"Tốt lắm! Tốt lắm! Có vẻ như các xem thường công việc của bệnh viện quân khu chúng ." Kỳ chủ nhiệm nghiến răng .

Viện trưởng Phương quát: "Kỳ chủ nhiệm, bà còn nhớ đây là bệnh viện quân khu, chứ bệnh viện nhà họ Kỳ ?"

Kỳ chủ nhiệm mất mặt đám đông, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, tức giận liếc Viện trưởng Phương một cái, dùng sức đá ghế, định bỏ . Nào ngờ động tác đá ghế quá mạnh, dù giày da nhưng ngón chân cũng đau đến mức khiến bà hít khí lạnh, cuối cùng lết khập khiễng.

Liêu khoa trưởng vẻ mặt khó xử, gượng với Viện trưởng Phương: ", cũng đây, việc thì nhờ gọi ."

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-168-that-coi-minh-la-cu-cai-ngon-lanh-gi.html.]

Sau khi Liêu khoa trưởng , Viện trưởng Phương xin Tống Vân và lão Cổ.

Tống Vân khoát tay: "Chuyện liên quan đến bác. Bác cần xin , cháu cũng thiệt, tức giận."

Viện trưởng Phương thở dài: "Kỳ chủ nhiệm bụng hẹp hòi, đặc biệt để bụng. Hôm nay cháu đắc tội với bà , trong bệnh viện sợ sẽ khó mà yên ."

Tống Vân : "Cháu định đến bệnh viện việc, bà khó mà khó cháu."

"Hả?" Viện trưởng Phương sốt ruột, dậy: "Cháu đến bệnh viện thì ? Hứa sư trưởng cháu đồng ý đến đây quân y. Cháu định thất hứa ?"

Tống Vân : "Bác đừng kích động, cháu quân y, cũng nhất định ở bệnh viện. Nghe lão Cổ , bên quân khu đội vệ sinh, cháu đến đội vệ sinh."

Viện trưởng Phương đổi sắc mặt: "Bậy nào, đội vệ sinh bình thường chỉ công việc băng bó đơn giản. Y thuật của cháu như , đến đó chẳng là lãng phí nhân tài ?"

Tống Vân : "Sao là lãng phí nhân tài chứ? Bác sĩ chỉ cần thể giúp đỡ bệnh nhân, thì tính là lãng phí nhân tài. Hành y ở đối với cháu cũng đều như ."

Trước đây cháu còn bác sĩ chân đất ở thôn núi, suốt ngày chữa các bệnh đau lưng mỏi chân, trẻ em tích thực. Chỉ cần đang hành y, chỉ cần giúp cần giúp, thì tính là lãng phí.

Bệnh lớn vết thương nặng cần bác sĩ.

Bệnh nhỏ vết thương nhẹ cũng cần bác sĩ.

Viện trưởng Phương cô, về văn phòng gọi điện cho Hứa sư trưởng.

Nào ngờ Hứa sư trưởng Tống Vân đến đội vệ sinh của quân khu, vui mừng khôn xiết. Ban đầu ông cho Tống Vân đội vệ sinh, sợ Tống Vân chê điều kiện đội vệ sinh kém, cuối cùng vẫn để cô đến bệnh viện quân khu. Không ngờ tự cô đến đội vệ sinh, đúng là niềm vui ngoài dự kiến.

Viện trưởng Phương mất cơ hội thu nạp nhân tài, trong lòng cũng chuyện tách rời khỏi Kỳ chủ nhiệm. Nếu do Kỳ chủ nhiệm chuyện sinh chuyện, Tống Vân chắc chắn sẽ đột nhiên đề nghị đến đội vệ sinh.

Viện trưởng Phương thể viện trưởng bệnh viện quân khu, tự nhiên vô danh. Kỳ chủ nhiệm quan hệ ở thành phố Kinh, Viện trưởng Phương cũng quan hệ.

khi cúp máy điện thoại của Hứa sư trưởng, Viện trưởng Phương trực tiếp đến điện thoại của một cán bộ hưu trí nào đó ở thành phố Kinh, gọi thẳng đến nhà lão gia nhà họ Phương, kể sự việc.

Không lâu , chuyện Kỳ Mai Anh ở quân khu Xuyên dựa thế ức h.i.ế.p lan truyền trong cán bộ hưu trí, tự nhiên nhanh chóng truyền đến tai Kỳ quân trưởng.

Kỳ quân trưởng là việc nghiêm túc, lập tức khó Kỳ Mai Anh, mà tiên cho điều tra.

Điều tra , còn rõ. Những việc của Kỳ Mai Anh ở bệnh viện quân khu, cùng những việc thường ngày của con gái bà là Khương Tân, thậm chí chuyện Khương lữ trưởng Kỳ Mai Anh dựa quan hệ nhà đẻ áp chế mạnh mẽ, đều điều tra rõ ràng.

Kỳ quân trưởng tức giận vô cùng, ném mạnh một tách , trực tiếp vận dụng quan hệ, điều Kỳ Mai Anh về thành phố Kinh, từ chủ nhiệm giáng xuống khoa trưởng, ngay trong ngày bắt bà về thành phố Kinh.

 

Loading...