Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 169: Chị Vân đẹp hơn tiên nữ trong tranh gấp trăm lần
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:01
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Mai Anh đương nhiên là chịu, nhưng cô chịu cũng vô ích, trừ khi cô tiếp tục công việc nữa. Chỉ cần còn tiếp tục việc, cô theo điều lệnh điều động về Bắc Kinh, ngay cả thời gian về khu gia thuộc thu dọn đồ đạc cũng , trực tiếp bắt chuyến tàu gần nhất mà .
Kỳ Mai Anh rời , tất cả đặc quyền của Khương Tân đều biến mất. Cô tìm Lữ trưởng Khương gây chuyện, Lữ trưởng Khương chỉ một câu: "Hoặc là việc cho , hoặc là kết hôn lấy chồng, hoặc là hạ hương cắm bản, con đường thứ tư."
Khương Tân việc tử tế, cũng hạ hương cắm bản. Còn việc lấy chồng, cô cũng đấy, nhưng cô lấy thèm để ý đến cô.
Thế là Khương Tân quấn lấy Lữ trưởng Khương, "Ba, ba còn là ba ruột của con ? Ba là lữ trưởng, Tề Mặc Nam chỉ là một tiểu đoàn trưởng, ba lên tiếng bảo yêu đương với con, dám từ chối ?"
Sắc mặt Lữ trưởng Khương tái xanh, "Ba thấy con thật là thể nào cứu chữa nổi. Mấy năm nay con rốt cuộc dạy dỗ con như thế nào, thể khiến tính tình con trở nên như thế , thật là coi trời bằng vung."
"Con mà coi trời bằng vung? Mẹ , nếu thứ gì đó đặc biệt thích, dùng một thủ đoạn cũng là bình thường, ?"
Lữ trưởng Khương đứa con gái đang những lý lẽ sai trái một cách đương nhiên với ánh mắt đầy thất vọng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc. Trước đây khi Kỳ Mai Anh còn ở đây, bà căn bản cho ông can thiệp việc giáo d.ụ.c con gái, cộng thêm ông cũng thực sự bận rộn, nên quá để tâm đến chuyện của con gái. Vốn nghĩ rằng con gái chỉ là tính tình kiêu kỳ, bởi gia thế như thế đặt ở đây, tính tình chiều chuộng một chút cũng là bình thường.
đứa con gái mặt giờ thể những lời như , thể thấy chỉ tính tình cô kiêu kỳ, mà bộ tư tưởng của con cô đều vấn đề.
Hai cha con vui vẻ gì mà chia tay.
Khương Tân cái việc chán ngắt đó nữa, tám giờ sáng , nghĩa là bảy giờ, thậm chí sớm hơn thức dậy. Làm việc liên tục đến tám giờ tối mới tan ca, trong thời gian đó còn rời vị trí, như những ngủ đủ, cũng thời gian chơi, ngay cả thời gian mua quần áo mới cũng , cuộc sống như thế ý nghĩa gì chứ.
Vân Vũ
Đi hạ hương càng thể, ba cô là lữ trưởng, là con gái của nhà họ Kỳ ở Bắc Kinh, ông ngoại còn là quân trưởng, gia thế như mà còn hạ hương, c.h.ế.t mới lạ.
Khương Tân quyết định chặn Tề Mặc Nam.
________________________________________
Một đầu khác, Tống Vân và lão Cổ trở về khu nhà tập thể gia thuộc, từ xa thấy mấy ở cửa sân nhỏ nơi Tống Vân ở.
Hai đứa trẻ vốn đang xổm chơi đá gần đó ngẩng đầu lên thấy Tống Vân từ đằng xa về phía chúng, hai đứa trẻ hào hứng vứt viên đá trong tay và nhảy dựng lên, "Mẹ, chị Vân đến , là chị Vân đó."
Lý Phụng Cầm đang chuyện với hai chị vợ quân nhân vội vàng , thấy Tống Vân về phía , mắt đỏ hoe xúc động, "Tống tri thức thanh niên, thật là chị, thật là chị."
Lý Phụng Cầm lau nước mắt, nghẹn ngào , "Em cứ tưởng cả đời bao giờ gặp chị nữa."
Tống Vân nhanh chóng bước hai bước, xoa đầu hai đứa trẻ, với Lý Phụng Cầm: "Chị, gặp , trông chị đổi nhiều quá."
Thực sự đổi nhiều, Lý Phụng Cầm đây hành hạ đến mức hình thù , giờ mặc quần áo mới, mặt da thịt, da dẻ cũng dưỡng trắng hơn, cả như thoát xác, trông trẻ hơn ít nhất mười mấy tuổi.
Hai đứa trẻ cũng đổi nhiều, rõ ràng cùng tuổi với Tử Dịch, nhưng dáng vẻ đây trông nhỏ hơn Tử Dịch mấy tuổi, lùn gầy, thấy thấy xót xa. Giờ hai đứa trẻ mặt da thịt, tính cách cũng hoạt bát hơn nhiều so với , còn vẻ nhút nhát khi như nữa.
"Đừng ở cửa, trong một lúc ." Tống Vân lấy chìa khóa mở cổng sân.
Lý Phụng Cầm vội vàng giới thiệu hai chị vợ quân nhân cùng, chỉ chị vợ mặt tròn tóc dài thắt b.í.m , "Đây là chị Lưu Mỹ Anh, việc ở hậu cần." Rồi chỉ chị vợ khác tóc ngắn ngang tai , "Đây là chị Trương Cao Viên, giáo viên tiểu học khu quân sự. Lúc em mới đến kể với các chị chuyện của chị, các chị luôn tò mò về chị, hôm nay chị cũng đến khu quân sự, nhất định theo em đến quen."
Tống Vân vội vàng tự giới thiệu với hai chị vợ quân nhân nở nụ rạng rỡ, "Chị Lưu, chị Trương, chào các chị, em là Tống Vân."
Lưu Mỹ Anh , "Chúng chị tuy là đầu gặp, nhưng danh tiếng của em thì vang dội lâu , hôm nay cuối cùng cũng gặp chính chủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-169-chi-van-dep-hon-tien-nu-trong-tranh-gap-tram-lan.html.]
Trương Cao Viên cũng , " ! Em chị Phụng Cầm khen em thế nào , em như tiên nữ, chúng chị còn nghĩ chắc chắn cô phóng đại, ngờ hôm nay gặp chính chủ, đó là một chút cũng phóng đại."
Tôn Ni Tử lớn tiếng , "Chị Vân hơn tiên nữ trong tranh gấp trăm ."
Tôn Trụ Tử chịu thua kém, hét lên, "Không trăm , là nghìn ."
Mấy lớn ha hả, cùng sân.
"Em mới chuyển đến, trong sân trống trơn, các chị đợi một chút, em lấy ghế." Tống Vân xách đồ nhà, đặt đồ xuống khiêng hai chiếc ghế dài .
"Mời , em đun nước, chúng uống chút ăn chút hoa quả." Tống Vân .
Lưu Mỹ Anh nhất định kéo Tống Vân , "Đừng bận, đừng bận, hôm nay bọn chị đến chỉ là để nhận mặt nhà, cơ hội còn nhiều, hôm khác bọn chị sẽ đến, chúng sẽ uống ăn hoa quả chuyện thật vui vẻ."
Trương Cao Viên cũng , " , bọn chị một chút là , giờ cũng về nấu cơm tối , bọn trẻ một lúc nữa tan học về."
Tống Vân thấy họ chân thành, khách sáo giả tạo, liền đồng ý, lấy một nắm kẹo chia cho Tôn Trụ Tử và Tôn Ni Tử, bảo chúng tự chơi một bên.
Lý Phụng Cầm kéo Tống Vân xuống, "Tống tri thức thanh niên, chị đến đây? Chị đến đây, em trai chị thì ?"
Tống Vân , "Em đến đây quân y, năm mới Tử Dịch cũng sẽ qua, lúc đó sẽ cùng Trụ Tử và Ni Tử nhà chị học tiểu học khu quân sự."
Lý Phụng Cầm thế mắt sáng rỡ, "Vậy thì quá, lúc đó để Trụ Tử và Ni Tử cùng Tử Dịch học về cùng , bọn trẻ cũng bạn."
Tôn Trụ Tử thấy liền hét lên, "Em thể bảo vệ em trai Tử Dịch, cho Đại Tráng bắt nạt em trai Tử Dịch."
Tống Vân vui, "Em sinh tháng mấy? Tử Dịch nhà chị sinh tháng ba."
Tôn Trụ Tử , "Em sinh tháng hai, em là ."
Tôn Ni Tử nhảy lên, "Em là chị, em là chị ."
Mấy lớn thấy bộ dạng của chúng, ngậm miệng, chỉ Tử Dịch chịu gọi hai đứa nhóc là chị .
Lý Phụng Cầm mấy một lúc cáo từ về, một là nhà cũng việc, hai là họ cũng thấy Tống Vân xách rau về, chắc chắn cũng nấu cơm, phiền lâu quá cũng tiện.
Tiễn Lý Phụng Cầm họ , Tống Vân nhanh chóng bắt đầu chuẩn bữa tối.
Trước tiên nhào một chậu bột lớn, cắt thịt mua ở hợp tác xã hôm nay.
Lão Cổ lúc qua, tay trái cầm một chai rượu Nhị Oa Đầu, tay xách một gói lạc giòn muối, "Hôm nay ăn thịt kho tàu, nhất định uống chút."
Tống Vân liếc chai rượu trong tay lão Cổ, phản đối, nhưng cũng dặn dò, "Không say, ngày mai đến bệnh viện mang theo rượu."
Lão Cổ hề hề, "Biết , lão chỉ qua cơn nghiện thôi, chỉ uống một chút nếm thử hương vị, chai rượu mua hơn một năm , uống nhiều , em xem, vẫn còn hơn nửa chai, mỗi lão chỉ uống một chút thôi."