Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 179: Họp Hành
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:11
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vé tàu cho hành trình về nhà Tống Vân mua xong, thêm đó xe của Ban Chỉ huy Quân sự cũng đang ở đây, cô định trực tiếp dẫn Tử Dịch theo xe của Ban Chỉ huy Quân sự rời , để tránh việc ngày mai chạy thêm một chuyến nữa đến đón cô và Tử Dịch, cần thiết lãng phí tài nguyên. Đến huyện sớm một ngày, ở nhà khách, sáng hôm bắt chuyến xe khách lên thành phố. Giờ xe chạy là buổi tối, cô vẫn còn thể dẫn Tử Dịch dạo quanh thành phố, hành lý thể gửi ở chỗ Hàn Tần.
Làng Thanh Hà vẫn y nguyên như lúc cô rời , một chút đổi, tuyết vẫn dày như thế, nhiệt độ vẫn thấp như thế.
Tử Dịch thấy chị vô cùng vui mừng, loanh quanh bên cô hỏi đông hỏi tây.
Bạch Thanh Hà và Tống Hạo con gái sắp , trong mắt chất đầy sự lưu luyến, nhưng mặt vẫn cố vẻ vui vẻ, khiến Tống Vân thấy mà đau lòng.
Dương Lệ Phần đan cho Tống Vân một chiếc áo len, kiểu cổ lửng b.í.m tóc hình chữ bát, là kiểu áo len thời thượng nhất ở Bắc Kinh. Dương Lệ Phần dành nhiều thời gian cho chiếc áo len , đan tỉ mỉ.
Tống Vân mang cho Dương Lệ Phần một chiếc áo khoác cardigan thịnh hành bên Tứ Xuyên, đợi trời ấm lên mới mặc , màu sắc cũng hợp với làn da của Dương Lệ Phần.
Bạch Thanh Hà cho Tống Vân và Tử Dịch mỗi một đôi giày, đây là thứ bà mới học từ trong làng, bằng bà lão họ Tôn, nhưng từng mũi kim sợi chỉ đều là tình mẫu tử, Tống Vân thích, lập tức cất va li da của .
Tống Hạo chuẩn cho Tống Tử Dịch một bộ đề thi do chính ông biên soạn, bộ đề kiểm tra các giai đoạn từ lớp bốn đến lớp năm. Chuẩn cho Tống Vân cũng là đề thi, đề thi mô phỏng thi đại học, dựa theo trí nhớ, cùng với Bạch Thanh Hà , cũng tốn ít tâm sức.
Cụ Tề và Cụ Mạc cũng chuẩn quà, thứ họ chuẩn là một bộ quyền pháp, vẽ một cuốn sách nhỏ đóng từ vở bài tập, từng chiêu từng thức đều vẽ tinh tế.
Mấy ngày nay họ dạy Tử Dịch, sợ Tử Dịch nhớ , nên vẽ thành sách, đưa cho Tống Vân, bảo cô giám sát Tử Dịch luyện tập chăm chỉ mỗi ngày.
Cả nhà quây quần bên , bao nhiêu chuyện hết, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng đến lúc tạm biệt.
Tống Vân đưa cho Bạch Thanh Hà một gói lớn lạc rang muối, bảo bà tùy ý chia cho trong làng, khi cô , về sẽ mang lạc rang muối cho , chia bao nhiêu, chỉ coi như nếm thử hương vị mới.
Tống Vân còn mang quà riêng cho gia đình Đội trưởng Lưu, rượu trắng đặc sản Tứ Xuyên, Toàn Hưng Đại Khúc. Cho Phương Phương cũng mang một chiếc áo khoác cardigan, cho bác Vương mang một hộp kem dưỡng mặt bằng mỡ cừu.
Đội trưởng Lưu thấy món quà nặng như , nhất quyết chịu nhận.
“Không , cái tốn bao nhiêu tiền, thể nhận.” Đội trưởng Lưu gằn giọng, “Lần cây nhân sâm cứu mạng cô lấy tiền, ân tình mắc suốt đời còn trả hết, thể nhận món quà nặng như thế của cô, .”
Đội trưởng Lưu vì cô tặng quà nặng như , liền tiếp, “Cô ân lớn với nhà họ Lưu chúng , chuyện của bố cô là chuyện của , cô cứ yên tâm.”
Tống Vân câu nhất, nhưng món quà cô cũng thể mang về, “Chú Lưu, đây là chút lòng thành của cháu, chú mà nhận, cháu sẽ .”
Đội trưởng Lưu rốt cuộc vẫn thắng Tống Vân, đành nhận lấy đồ.
Bác Vương vội vàng thu xếp một gói đồ đưa cho Tống Vân mang theo, vì thời gian quá trễ, Tống Vân kịp xem trong túi những gì, tưởng chỉ là đồ ăn vặt, cảm ơn nhận lấy .
Đợi lên tàu hỏa, lúc dọn đồ cô mới phát hiện, trong túi bác Vương cho chỉ đồ khô và đồ ăn, mà còn một trăm tệ.
Còn Tống Tử Dịch cũng trong vali của phát hiện một nghìn năm trăm tệ Bạch Thanh Hà lén nhét .
Tống Vân thật nên , trong lòng chua xót ấm áp, chỉ hy vọng những ngày tháng u ám mắt thể mau qua , cha sớm ngày trở bục giảng thuộc về họ.
Ngày cuối cùng của tháng hai, Tống Vân dẫn Tử Dịch trở về khu gia đình quân nhân.
“Trạm tình báo” ở cửa khu nhà tập thể lúc đang nhộn nhịp nhất, trông thấy Tống Vân dẫn theo một bé trai, xách vali và bọc đồ khu gia đình, tò mò thôi, lập tức tiến gần, “Bác sĩ Tống về từ thế?”
Tống Vân đáp, “Đi từ Hắc Giảng về, đây là em trai , Tống Tử Dịch, sẽ sống cùng ở bên , các bác các chị thấy em trai nhà thì nhờ quan tâm giúp nhé.”
“Đương nhiên , em trai cô trai thật, bố cô chắc đều cả, hai chị em các cô sinh dung mạo thế , ghen c.h.ế.t .”
Trước đây, những đối với Tống Vân thái độ lạnh nóng. khi cô là do Sư trưởng Hứa đích điều từ Hắc Giảng về, họ liền đoán chắc Tống Vân là nhà của Sư trưởng Hứa, hơn nữa còn là mối quan hệ cận — nếu thì cô thể ở riêng trong một căn nhà nhỏ. Trong khu tập thể , ít gia đình năm sáu còn chen chúc trong căn nhà hai gian.
Đã là nhà của Sư trưởng Hứa, họ đương nhiên nhiệt tình với , những lời ý tiếc lời đổ lên Tống Vân và Tống Tử Dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-179-hop-hanh.html.]
Tống Vân ứng phó xong đám ‘nhân viên tình báo’ , dẫn em trai thoát trở về căn nhà nhỏ của .
Cổng sân còn mở, Tống Tử Dịch hỏi, “Chị, Mặc Nam ở ? Em tìm Mặc Nam.”
Tống Vân , “Anh ở ký túc xá, chị cũng từng đến, với bây giờ chắc ở trong quân khu.”
Cổng sân mở, Tống Vân xách đồ dẫn Tống Tử Dịch .
“Phòng em ở chị dọn dẹp xong , chị dẫn em xem.”
Tống Vân dẫn Tống Tử Dịch đến phòng , giường và bàn học đều mua mới, hơn phòng Tống Vân, dù cũng tiêu tiền riêng, thể lựa chọn kiểu dáng và kích thước.
Tống Tử Dịch một cái thích ngay chiếc bàn học gỗ lớn trong phòng .
Ở làng Thanh Hà, chữ bàn kang, chân tuyất ấm áp, nhưng lâu thoải mái.
Trong phòng còn tủ quần áo, và một giá sách nhỏ đơn giản, đủ để đặt sách Tống Tử Dịch mang theo.
“Em tự dọn , chị cũng sắp xếp đồ đạc một chút, một lúc nữa nấu cơm, chiều dẫn em đến trường gặp thầy giáo.” Tống Vân .
Tống Tử Dịch gật đầu, “Vâng, em cất đồ , một lúc nữa cùng chị nấu cơm.”
Tống Vân mang đồ phòng , bên ngoài vỗ cổng sân, cô vội vàng cất tiền và tem phiếu ngăn chứa đồ, đồ còn tạm thời để đấy quản, mở cửa.
Người vỗ cửa là một chiến sĩ trẻ, “Bác sĩ Tống, là cảnh vệ của Sư trưởng Hứa, Sư trưởng Hứa bảo đến thông báo cô qua đó họp.”
“Họp? Họp gì?” Tống Vân ngơ ngác, cô là một quân y, mà còn báo đến chính thức, thể họp gì?
Cảnh vệ lắc đầu, “ chỉ truyền lời.”
Vân Vũ
Tống Vân thấy cảnh vệ ở cửa , định đợi cô cùng, liền , “Vậy đợi một chút, với em trai một tiếng.”
Cảnh vệ gật đầu, “Được.”
Tống Vân chạy về, với Tử Dịch chuyện họp, bảo đói thì tự bếp chút gì đó ăn , cần đợi cô.
Tử Dịh vội , “Chị cứ , em tự chăm sóc bản .”
Tống Vân đối với Tử Dịch vẫn yên tâm, dặn dò xong liền cùng cảnh vệ.
Doanh trại và khu việc của đơn vị cách khu gia đình quân nhân xa, từ khu gia đình bộ cũng chỉ mất chừng mười phút. Ấy mà cảnh vệ của Sư trưởng Hứa lái xe tới, đủ thấy việc khá khẩn cấp.
Đến khu vực văn phòng của đơn vị, cảnh vệ dẫn Tống Vân thẳng đến một phòng họp thể cùng lúc hơn hai mươi .
Lúc trong phòng họp chật , dường như đang thảo luận sôi nổi điều gì đó, khi Tống Vân xuất hiện, tất cả im bặt, hơn hai mươi cặp mắt cùng về Tống Vân, khiến Tống Vân chỉ thấy tê da đầu.
Sư trưởng Hứa lên tiếng , “Tiểu Tống đến , qua đây .” Sư trưởng Hứa chỉ một chỗ trống, cũng là chỗ trống duy nhất trong phòng họp.
Tống Vân để ý, cạnh chỗ trống Sư trưởng Hứa chỉ, hai nam nữ khí chất giống những quân nhân còn , nam hơn ba mươi, nữ trông hai mươi lăm hai sáu.
Sư trưởng Hứa thấy Tống Vân xuống, thuận tiện giới thiệu hai bên cạnh cô, “Đây là Thiệu Tuyền, đội trưởng đội vệ sinh quân khu, đây là Tần Mộng, phó đội trưởng đội vệ sinh.”