Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 190: Cô Ta Khóc Vì Cái Gì

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:31:21
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Mặc Nam chuyển động nhãn cầu, rõ nơi đang cùng những hiện diện mặt.

Ký ức ùa về, nhớ tình huống khi hôn mê, đồng tử co rút , bật dậy một cách mạnh mẽ.

Động tác dậy quá mạnh khiến đầu choáng váng dữ dội, suýt nữa thì vững.

Tống Vân đè vai xuống, “Nằm xuống, đừng cử động lung tung.”

Tề Mặc Nam ngoan ngoãn xuống, khi ngửa, cảm giác chóng mặt biến mất phần lớn, lấy thở, vội hỏi Chính trị viên Trịnh đang đầy quan tâm: “Chính trị viên Lưu thế nào ?”

Chính trị viên Trịnh tình hình của Chính trị viên Lưu, thậm chí ông còn chuyện gì xảy , bèn về phía Hà Hồng Quân bên cạnh, “Cậu cho .”

Hà Hồng Quân thấy Tề Mặc Nam tỉnh , cũng , trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng yên tâm. Vừa Chính trị viên Trịnh lên tiếng, vội với Tề Mặc Nam: “Doanh trưởng yên tâm, Chính trị viên Lưu , chỉ một vài vết trầy xước, vết thương xử lý . Chính trị viên Lưu yên tâm về doanh trưởng nên bảo qua xem tình hình. Bây giờ doanh trưởng tỉnh, cũng , thể về báo cáo.”

Biết Chính trị viên Lưu , Tề Mặc Nam thở phào nhẹ nhõm, “Tốt, về với Chính trị viên Lưu, bảo là , nghỉ ngơi một chút sẽ về.”

Tống Vân lên tiếng, “Ít nhất nghỉ ngơi hai ngày, thiếu một giờ cũng .”

Tề Mặc Nam im lặng, đưa mắt Tống Vân đầy thiết tha.

Tống Vân nhún vai, “Đây là lời dặn của bác sĩ, thể chọn , hoặc .”

Chính trị viên Trịnh thầm , nhưng vẻ nghiêm túc : “Lời dặn của bác sĩ thể ? Bác sĩ Tống bảo nghỉ ngơi hai ngày, thì nghỉ ngơi hai ngày, một phút cũng thiếu.”

Được , Tề Mặc Nam từ bỏ việc chống đối, chợt nhớ một chuyện, hỏi Tống Vân: “Em cùng tổ hai đến ?”

Tống Vân gật đầu, “Ừ, em đang ở doanh trại tổ hai, mới cùng Chính trị viên Trịnh qua đây để giao thuốc, tiện thể xem tình hình thương binh bên , một lúc nữa sẽ về.”

Tề Mặc Nam vật lộn dậy, thèm quan tâm đầu choáng , gắng gượng : “Vậy đến doanh trại tổ hai dưỡng thương.”

Giang Nguyệt ở một bên hét lên the thé: “Không , thể .”

Tề Mặc Nam hiểu, nhíu mày Giang Nguyệt: “Tại ?”

Giang Nguyệt vẻ đúng đắn : “Anh là bệnh nhân do tiếp nhận, thì do điều trị, thể tùy tiện đổi bác sĩ chủ trị.”

Hà Hồng Quân , suýt nữa bật , nhịn mở miệng hỏi: “Theo như cô , bệnh nhân do cô tiếp nhận thì do cô chữa, tại đưa Trương Tam Đông sang bên tổ hai? Trương Tam Đông cũng là bệnh nhân do cô tiếp nhận, vết thương nặng như , bác sĩ Tiêu tùy tiện di chuyển bệnh nhân, cô , nhất định đưa Trương Tam Đông sang tổ hai, chẳng là vì Trương Tam Đông đ.â.m một nhát bụng, vết thương nặng, cô khả năng chữa trị, sợ gánh vác trách nhiệm, nên mới đẩy sang tổ hai, mà như thể cao thượng lắm .”

Hà Hồng Quân thấy Giang Nguyệt khó chịu từ lâu, lúc cũng coi như là cho hả , tâm tình đều thoải mái hơn chút.

Giang Nguyệt tức giận đến mắt đỏ ngầu, chỉ tay Hà Hồng Quân hét: “Anh bậy, là do bên thể chứa nhiều thương binh như , bác sĩ Tiêu đến trạm biên phòng, ở đây chỉ còn , nên khi tổ hai đến, tùy ý phân chia một sang đó thôi.”

“Phân chia tùy ý?” Hà Hồng Quân liếc chiếc lều y tế trống trải, nhạt : “Cô tùy ý phân chia, thế là đẩy hết mấy tình trạng nguy kịch nhất, vết thương nặng nhất sang đó, đúng là trùng hợp thật đấy!”

“Được !” Chính trị viên Trịnh kịp thời lên tiếng ngăn hai tiếp tục cãi .

Giang Nguyệt càng tức hơn, Hà Hồng Quân châm chọc xong, Chính trị viên Trịnh liền lên tiếng, lúc nãy , rõ ràng là cố ý.

Chính trị viên Trịnh với Tống Vân: “Mấy bệnh nhân bên em đều khám qua một lượt , cần dùng t.h.u.ố.c gì thì dùng, vấn đề gì cứ thẳng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-190-co-ta-khoc-vi-cai-gi.html.]

Giang Nguyệt phục, tại bệnh nhân trong tay cô để Tống Vân khám? dám phản bác Chính trị viên Trịnh, chỉ thể dậm chân chạy sang một bên giận dỗi.

Tống Vân kiểm tra vết thương cho các thương binh khác, đúng như Chính trị viên Trịnh , vết thương của những thương binh hồi phục , dấu hiệu viêm nhiễm hóa mủ, trong đó hai bắt đầu sốt nhẹ, tiếp theo sẽ là sốt cao.

Tống Vân tự đến chiếc bàn gỗ nhỏ để đồ y tế lấy cồn, sạch vết thương cho thương binh, đó đắp t.h.u.ố.c dạng hồ do cô nấu lên, băng bó bằng gạc.

Nửa giờ , vết thương của mấy thương binh đều dùng t.h.u.ố.c của Tống Vân, trong hộp cơm vẫn còn hơn một nửa t.h.u.ố.c dạng hồ.

Vân Vũ

Ban đầu Chính trị viên Trịnh định để Tống Vân để t.h.u.ố.c dạng hồ, nhưng giờ thấy thái độ đầy thù địch của Giang Nguyệt với Tống Vân, ông đành từ bỏ ý định đó, bảo Tống Vân đưa t.h.u.ố.c dạng hồ cho ông cầm trực tiếp, đợi khi bác sĩ Tiêu đến, sẽ giao t.h.u.ố.c cho bác sĩ Tiêu.

Khi Tống Vân trở về doanh trại tổ hai, Tề Mặc Nam nhất định theo, Giang Nguyệt ngăn cản , tức giận thét bỏ chạy.

Tề Mặc Nam mặt mũi đầy khó hiểu, sang hỏi Chính trị viên Trịnh: “Cô cái gì thế?”

Chính trị viên Trịnh liếc một cái, “Khóc cái gì thì tự mà hỏi.”

Tề Mặc Nam tiếp lời, thầm nghĩ chỉ hỏi cho thôi, cô cái gì liên quan gì đến .

Tống Vân hỏi Tề Mặc Nam, “Anh chóng mặt ? Phải khá xa đấy, chịu ?”

Tề Mặc Nam định lắc đầu, nhớ lời dặn của Tống Vân, bảo ít lắc đầu lắc não, ít động tác mạnh, nên nhịn lắc đầu, “Chỉ chóng mặt một chút, bộ thành vấn đề.”

Tống Vân thấy Tề Mặc Nam như , cũng tiện gì thêm, vốn dĩ cũng quá nghiêm trọng, thì thôi, bên đó đúng là còn thể ở thêm một .

Chính trị viên Trịnh cũng lười quản nữa, dù Tề Mặc Nam nghỉ ngơi ở cũng là nghỉ, .

Thế là Tề Mặc Nam theo Tống Vân trở về doanh trại doanh hai, từ xa thấy Tần Mộng đang nhóm lửa bên bếp dã ngoại ngoài lều y tế.

Khói đen cuồn cuộn, nhưng thấy tí tia lửa nào bốc lên, khói hun Tần Mộng ho sặc sụa.

Tống Vân bảo Tề Mặc Nam chậm , cô thì chạy nhanh vài bước xông đến bên Tần Mộng, “Chị Mộng, để em nhóm lửa, chị sắp xếp chỗ cho Doanh trưởng Tề , chấn động não, dưỡng thương bên hai ngày.”

Tần Mộng thấy Tống Vân như thấy cứu tinh, cô gì cũng , chỉ mỗi việc nhóm lửa, nào cũng cho mặt mũi lem nhem.

“Được, phần giao cho em, em nhóm lửa xong thì đun nước , lát nữa chị xong việc sẽ qua.” Tần Mộng .

Tống Vân gật đầu, bảo cô nhanh .

Tề Mặc Nam lúc tới, thấy Tống Vân xổm bếp dã ngoại nhóm lửa, bản năng lên giúp, Tần Mộng túm chặt lôi , “Anh thế? Đều chấn động não nghỉ ngơi ở doanh trại tổ một, đường xa như chạy đến đây gì? Ghét sống lâu ?”

Tề Mặc Nam Tần Mộng vô tình lôi lều y tế, sắp xếp cho một chỗ , bảo xuống dậy.

Khi Tần Mộng sắp xếp xong cho Tề Mặc Nam, bếp dã ngoại bên ngoài thì Tống Vân nhóm lửa xong, ngọn lửa mạnh, nước bốc nóng.

“Hai quen ?” Tống Vân chỉ về hướng lều y tế.

Tần Mộng , “Em Tề Mặc Nam? Khá quen đấy, ông và ông của là bạn già, hai thường xuyên gặp mặt, ông của cũng dẫn theo, ông cũng , hai chúng quen từ đó, thằng nhóc hồi nhỏ nghịch ngợm hoang dã, như khỉ hoang .”

Tống Vân , “Vậy hai là thanh mai trúc mã đó!”

Tần Mộng đảo mắt, “Ai thanh mai trúc mã với , là khúc gỗ mục, ai yêu đó xui. hề hứng thú với loại gỗ mục hiểu phong tình như , kém xa Tùng Bạch nhà .”

 

Loading...