Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 20: Mây Đen Che Lấp Ánh Trăng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:47:50
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của Tống Vân phần nào xoa dịu sự hoảng loạn trong lòng Tống Hạo. Kể từ khi biến cố xảy , đây là đầu tiên ông cảm thấy bình yên đến thế. Dù mới gặp đầu, nhưng giữa họ hề chút xa lạ cách biệt nào, tựa như hai cha con từng gắn bó nhiều kiếp . Một cảm giác thuộc và tin tưởng tự nhiên khiến ông tin tưởng tuyệt đối những lời con gái , tin y thuật của cô.

Sau khi lòng lắng xuống, Tống Hạo chợt nhớ điều gì đó, vội hỏi: "Hai đứa đến đây bằng cách nào? Trân Trân ?"

Nhắc đến Tống Trân Trân, Tử Dịch lập tức phụng phịu môi.

Tống Vân sang em trai: "Em kể chuyện cho bố , chị lấy chút nước cho uống."

Cô cầm đèn pin soi quanh căn lều, nhận nơi thiếu thốn đến mức chẳng gì ngoài những vật dụng tối thiểu để duy trì sự sống. Thậm chí chẳng lấy một chiếc ghế nhỏ, huống chi là bình nước nóng. May mắn , cô tìm nửa bát nước lã.

Vân Vũ

Mẹ cô hiện ăn gì, nhưng ít nhất vẫn thể uống chút nước.

Tống Vân lén lấy chút Dinh dưỡng dịch cấp thấp từ hệ thống gian, bóp một nửa lượng còn bát nước. Sau đó, cô tiêu 100 tệ để đổi lấy một ống Thuốc hạ sốt, theo hướng dẫn, cô nhỏ thêm một phần mười dung dịch bát.

Viêm phổi quan trọng nhất là kháng viêm, hạ sốt chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng mắt, việc giảm sốt sẽ giúp bệnh nhân dễ chịu hơn.

Cô tìm thấy một chiếc ca men móp mép nhưng vẫn dùng , đổ phần dinh dưỡng dịch còn cháo trắng, khuấy đều múc một ca đưa cho Tống Hạo: "Bố, đây là cháo con nấu, còn ấm đấy, bố ăn ạ."

Lúc , Tống Hạo Tử Dịch kể xong những ngày qua. Biết hai đứa trẻ đến đây thông qua chương trình "hạ sơn hạ hương", lòng ông phần nào yên tâm. Chỉ cần chúng cẩn thận, tiếp xúc với ông mặt khác, chuyện sẽ .

Ông cầm lấy ca cháo, mắt đỏ hoe: "Tiểu Vân… cha nuôi của con đối xử với con ?"

Tống Vân cầm bát nước xuống cạnh giường, khẽ: "Mọi chuyện qua , cũng quan trọng nữa. Từ nay con chỉ là con gái của bố thôi."

Nghe câu , Tống Hạo hiểu ngay ý con gái.

Ông ngờ Tống Trân Trân độc ác đến thế. Bao năm nuôi dưỡng ân cần, cuối cùng thành kẻ vong ân bội nghĩa. Trước đây, khi thấy con bé học kém, ông chỉ nghĩ do nó năng khiếu. Dáng , khuôn mặt giống ông và Thanh Hà, ông cũng chẳng nghi ngờ gì, vẫn hết mực yêu thương. Kể cả khi nó đột nhiên đưa bằng chứng nhầm lẫn ở bệnh viện năm xưa, chứng minh nó con ruột, ông vẫn vui mừng cho nó. Ông thật lòng mong nó thoát khỏi kiếp nạn , một tương lai , và yên tâm giao Tử Dịch cho nó chăm sóc. Dù chúng cũng là chị em bao năm, ít nhiều cũng tình cảm. Ai ngờ, nó nhẫn tâm đến mức vứt bỏ Tử Dịch tay kẻ . Nếu Tiểu Vân, ông dám tưởng tượng em trai giờ sẽ .

Tống Vân bảo Tử Dịch lấy bánh ngọt cho Tống Hạo ăn, còn cô đỡ Bạch Thanh Hà – gần như hôn mê – dậy, ôm lòng, nhờ Tử Dịch giữ bát nước từng thìa đưa miệng .

Có lẽ cơ thể cũng đang thiếu nước, vài thìa, Bạch Thanh Hà thể tự nuốt. Chẳng mấy chốc, cả bát nước hết sạch.

, bà vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tỉnh táo.

Tuy nhiên, nhịp thở đều hơn , sắc mặt cũng hồng hào lên chút ít. Rõ ràng dinh dưỡng dịch phát huy tác dụng.

Tống Vân thở phào nhẹ nhõm. Dù ngày mai tìm t.h.u.ố.c đặc trị viêm phổi nặng, cô vẫn thể dùng dinh dưỡng dịch để kiểm soát tình hình, ít nhất bệnh sẽ diễn biến hơn, tranh thủ thêm thời gian.

Từ khi quy chụp là "hữu khuynh", Tống Hạo từng ăn một bữa no. Một bát cháo trắng thơm ngon, đặc sánh như thế là thứ ông dám mơ tới. Ngày ngày, ông chỉ canh rau loãng hoặc bánh bao đen lổn nhổn, ăn qua loa cho đỡ đói, đêm nào cũng trằn trọc vì cơn đói hành hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-20-may-den-che-lap-anh-trang.html.]

Kỳ lạ , chỉ một ca cháo, Tống Hạo no căng, thậm chí chẳng động đến bánh ngọt. Ông tự thấy khó hiểu, khi ăn, ông còn đói đến mức tưởng nuốt trôi cả con bò, mà khẩu phần bình thường của ông cũng ít đến thế. Thế mà giờ no nê, cảm giác như cuối cùng ông ăn bốn cái bánh bao ở tiệm cơm quốc doanh. Những cơn ho cũng dịu đôi phần, giờ ông cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tống Vân hiểu rõ tình trạng của cha. Cháo dinh dưỡng dịch, chỉ tạo cảm giác no mà còn giúp điều hòa cơ thể.

Thấy Tống Hạo ăn xong, cô dậy cầm ca cháo, đổ phần còn trong nồi đất . Ca và bát đều đầy ắp, còn thừa chút ít, cô bảo Tử Dịch ăn nốt.

"Ngày mai con dùng nồi để sắc thuốc, nên sẽ mang về. Đợi vài hôm nữa dịp lên huyện, con sẽ mua thêm hai cái, mang một cái đến cho bố ."

Tống Hạo định từ chối, sợ hai đứa trẻ lui tới đây thường xuyên sẽ phát hiện. nghĩ đến tình hình vợ , ông nỡ lời cự tuyệt, chỉ lắc đầu thở dài.

Tống Vân xách nồi đất lên, với cha: "Bố ạ, mây đen thể che kín mãi bầu trời, sẽ ngày quang đãng. Chỉ cần chúng kiên trì, sống thật , ánh sáng sẽ về với chúng ."

Tống Hạo nhớ những ngày tháng đen tối qua, lòng tràn ngập bi thương: "Liệu ngày đó ? Ánh sáng … còn tồn tại ?" Ông những đám mây đen kịt đè nén đến ngạt thở.

Tống Vân gật đầu quả quyết: "Có chứ, nhất định ! Chúng tin đất nước. Sự hỗn loạn bây giờ chỉ là cơn giông bão cầu vồng. Tương lai… sẽ thôi."

Có lẽ lời cô khích lệ, ánh sáng dần hiện lên trong đôi mắt vốn tối tăm của Tống Hạo. Nụ nở khuôn mặt tiều tụy đầy râu: "Con đúng."

Đã muộn, Tống Vân lâu. Cơ hội gặp gỡ còn nhiều, vội một lúc . Cô dẫn Tống Tử Dịch về.

Đứng cửa lều trâu theo bóng lưng hai chị em dần khuất trong đêm, Tống Hạo lau mặt, nhà.

Bạch Thanh Hà vẫn mê man, nhưng tình hình khá hơn . Ông thở phào nhẹ nhõm.

Trong lều thắp nến. Đây là đầu tiên kể từ khi đến nơi , ông thấy ánh sáng trong đêm.

Có ánh sáng… thật bao!

Nghĩ đến hai cụ Tề và Mạc ở lều bên, Tống Hạo lấy nửa gói bánh trong túi vải con gái mang đến, thấy còn vài cây nến, cũng cầm theo hai cây, bưng ca cháo đầy sang lều bên cạnh.

Hai cụ Tề và Mạc thực ngủ. Căn lều chẳng cách âm chút nào, động tĩnh bên họ thấy? Chỉ là giả vờ mà thôi.

"Cụ Tề, cụ Mạc, hai cụ ngủ ạ?" Tống Hạo gõ cửa, hỏi khẽ.

Cụ Tề định dậy, cụ Mạc ngăn : "Ông đừng động , chân nữa ? Để mở cửa."

Chân cụ Tề thương, khá nặng, lẽ là gãy xương. Nếu điều trị tại bệnh viện và nghỉ ngơi đầy đủ, vết thương lành hẳn. ở nơi , họ tư cách đến bệnh viện, thậm chí phép rời khỏi thôn. Những kẻ đội lốt "giáo dục" họ, thực chất chỉ là lũ ch.ó săn áp bức, càng cho họ cơ hội chữa trị.

Kéo dài hơn chục ngày, chân sưng vù, tương lai còn cũng khó .

Cụ Mạc so với cụ Tề cũng chẳng khá hơn. Suy dinh dưỡng kéo dài khiến cơ thể ngày càng kiệt quệ, cộng thêm công việc nặng nhọc hàng ngày, lúc nào ông cũng trong trạng thái hoa mắt chóng mặt, thể ngã xuống bất cứ lúc nào và bao giờ dậy nữa.

Loading...