Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 210: Người đàn ông có trách nhiệm

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:18:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân lúc Khúc Vận Trúc còn đang hôn mê, Tống Vân châm kim đợt đầu tiên cho cô.

Lương Hiểu Hiểu những cây kim bạc dài ngắn khác đầu , trong lòng sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là tò mò. Cô bé hỏi nhưng dám, sợ phiền Tống Vân đang chữa bệnh cho , nhưng trong lòng tò mò chịu nổi, bèn len lén đến bên Tống Tử Dịch, hỏi nhỏ: "Kim dài như châm đầu đau ? tại em chút phản ứng nào?"

Tống Tử Dịch : "Anh từng bệnh nhân đây của chị , chị châm kim đau chút nào, em chắc chắn cũng đau , em yên tâm , chị giỏi."

Lương Hiểu Hiểu gật đầu, đôi mắt sáng rỡ. Trước hôm nay, thế giới của cô bé là u ám, ánh sáng, hy vọng. giờ đây, cô bé thấy thứ đều rực rỡ sắc màu, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng, vô cùng vui vẻ.

Cô bé một cảm giác mãnh liệt, cảm thấy vết sẹo mặt sẽ khỏi, cảm thấy cũng sẽ khỏe, tất cả đều sẽ thôi.

Khi kết thúc điều trị, Tống Vân rút kim, châm một cái nhân trung của Khúc Vận Trúc, Khúc Vận Trúc tỉnh dậy, mở mắt thấy Tống Vân, lập tức co rúm lòng Lương Vệ Quân, dáng vẻ và hành động y hệt như đây.

Tống Vân với Lương Vệ Quân: "Ít nhất thì cơ thể của bệnh nhân bài xích cường độ điều trị như . Tình trạng bệnh của cô phức tạp, thể thấy hiệu quả trong một ngày hai ngày, cần một quá trình, trong đó còn ngừng điều chỉnh phác đồ điều trị dựa tình hình của bệnh nhân. Ngoài sự phối hợp của bệnh nhân, sự phối hợp của nhà cũng quan trọng."

Lương Vệ Quân gật đầu: " hiểu, bất kể cần gì, đều sẵn lòng, cô cứ việc ."

Tống Vân ấn tượng với Lương Vệ Quân, đúng là một đàn ông trách nhiệm.

Hơn nữa, một thật lòng với những xung quanh , thể từ lời , hành vi, cử chỉ của đó, cùng thái độ của những xung quanh họ.

Lương Hiểu Hiểu và Khúc Vận Trúc đều phụ thuộc Lương Vệ Quân, điều đó cho thấy Lương Vệ Quân đối xử với hai con họ, chê bai họ, cô cũng sẵn lòng dành cho như nhiều kiên nhẫn và giúp đỡ hơn.

Sau khi thống nhất thời gian điều trị tiếp theo, Lương Vệ Quân đưa Lương Hiểu Hiểu và Khúc Vận Trúc rời khỏi nhà Tống Vân.

Lão Cổ vẫn đang mải mê nghiên cứu bộ phương pháp châm kim mà Tống Vân sử dụng cho Khúc Vận Trúc, mấy chỗ hiểu. Vừa đợi Lương Vệ Quân rời , lão nóng lòng bắt đầu đặt câu hỏi, Tống Vân đều giải thích cặn kẽ từng điểm một, chỗ nào rõ, còn vẽ thành hình, cho đến khi lão Cổ hiểu mới thôi.

Tống Tử Dịch quan tâm họ hăng say , thành việc của , rửa ráy phòng ngủ, ngày mai còn dậy sớm học.

Tống Vân ngủ lúc mười rưỡi tối, năm giờ sáng cổng viện đập rầm rầm.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt mở cổng, thấy Thiệu Tuyền đang vô cùng lo lắng và lão Cổ đang cài cúc áo.

"Xảy chuyện gì ?" Tống Vân hỏi.

Sắc mặt Thiệu Tuyền khó coi: "Đêm qua Giang Nguyệt trực, chiến sĩ thương trong lúc tập đêm, khi đưa đến đội vệ sinh thì Giang Nguyệt đang ngủ, chỉ lỡ thời gian điều trị, còn dùng nhầm thuốc. Hiện tại chiến sĩ thương đó dị ứng nghiêm trọng, tình hình nguy cấp."

"Sao đưa đến bệnh viện?" Tống Vân nhíu mày hỏi.

Thiệu Tuyền : "Người đang ở bệnh viện, đưa đến từ bốn giờ , lúc đưa đến bệnh viện sốc, bệnh viện cấp cứu qua , nhưng với tình trạng dị ứng nghiêm trọng như cũng biện pháp đặc biệt hiệu quả. Hứa sư trưởng bảo đến đón cô đến bệnh viện."

Tống Vân cũng dám chậm trễ, lập tức chạy lấy túi đeo vác theo ngoài.

" cũng cùng." Lão Cổ .

Thiệu Tuyền ý kiến, đưa hai lên xe jeep quân sự, lao vút về phía bệnh viện quân khu.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-210-nguoi-dan-ong-co-trach-nhiem.html.]

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện quân khu, Giang Nguyệt ở cửa, cúi đầu quở trách. Người quở trách là một bác sĩ trung niên, đang gì đó với giọng điệu gay gắt, mắt Giang Nguyệt đỏ hoe.

Thiệu Tuyền nhanh chóng bước tới, với bác sĩ nam trung niên: "Phùng chủ nhiệm, đưa bác sĩ Tống đến ."

Phùng chủ nhiệm là chủ nhiệm khoa cấp cứu, thường xuyên tiếp nhận bệnh nhân chuyển đến từ quân khu, quen thuộc với Thiệu Tuyền.

"Đội trưởng Thiệu," Phùng chủ nhiệm về phía Tống Vân, ánh mắt đầy kinh ngạc, "Vị chính là bác sĩ Tống?" Ông cũng từng danh Tống Vân, chỉ là luôn quá bận cơ hội gặp, trẻ nhưng ngờ trẻ đến .

Tống Vân gật đầu với Phùng chủ nhiệm: " là Tống Vân, tình hình bệnh nhân hiện tại thế nào?"

Phùng chủ nhiệm đưa Tống Vân trong, : "Bệnh nhân hiện dấu hiệu suy tim, t.h.u.ố.c đặc hiệu chúng cũng dùng , nhưng hiệu quả kém."

Tống Vân hỏi: "Dị nguyên là gì?"

Phùng chủ nhiệm liếc Giang Nguyệt đang theo , với giọng trầm: "Vẫn xác định dị nguyên. Theo đồng chí Giang , lúc đó cô định dùng cồn để khử trùng vết thương, nhưng lấy nhầm dung dịch trộn t.h.u.ố.c ức chế để bôi lên vết thương. Sau khi bôi xong phát hiện lấy nhầm, cô vội vàng lấy cồn để rửa, kết quả lấy nhầm—"

Nghĩa là, bệnh nhân hiện dùng hai loại thuốc, xác định loại nào gây dị ứng, cũng thể là phản ứng bất lợi do trộn lẫn hai loại thuốc.

Tống Vân giờ cũng lười cái gì đúng sai, cứu tính .

đến giường bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân, đúng như Phùng chủ nhiệm , bệnh nhân hiện đang vô cùng nguy kịch, chỉ dấu hiệu suy tim, huyết áp cũng đang liên tục tụt, cứ thế , nhanh sẽ sốc.

Đầu óc Tống Vân nhanh chóng vận động, với phương tiện hiện , cô chỉ thể tạm thời chậm tốc độ suy tim, bảo vệ tâm mạch, giữ một tia hy vọng sống cho bệnh nhân. Muốn giải quyết triệt để vấn đề, vẫn dị nguyên. với điều kiện y tế hiện , trong thời gian ngắn như dị nguyên là thực tế, bệnh nhân căn bản chờ .

Tống Vân bắt đầu lén lút lật xem các loại d.ư.ợ.c phẩm trong cửa hàng hệ thống, tên của các loại d.ư.ợ.c phẩm cô từng thấy đều lướt qua trong đầu, cuối cùng cô xác định một loại d.ư.ợ.c phẩm tên là "Thuốc thải loại", năm trăm tinh tệ một ống, đúng là đắt thật, nhưng một ống t.h.u.ố.c một trăm mililit, mà tính theo hướng dẫn sử dụng, bình thường chỉ cần dùng một đến hai giọt là thể đào thải các chất hại tích tụ trong cơ thể.

Tính như , một trăm mililit thể dùng nhiều , vẫn là lời.

Tống Vân đổi lấy thuốc, với Phùng chủ nhiệm rằng cô một viên t.h.u.ố.c thanh độc lẽ thể thử xem.

Mặc dù Phùng chủ nhiệm mấy kỳ vọng, nhưng cũng gì thêm. Tình huống lúc , cũng chỉ thể 'thử còn hơn ', vẫn hơn là gì.

Tống Vân lấy một viên thanh độc , hòa tan với nước ấm, lén thêm hai giọt t.h.u.ố.c thải loại, cho bệnh nhân uống.

Thuốc cho uống xong, Giang Nguyệt ở bên liền lên tiếng: "Cô cho uống thứ t.h.u.ố.c linh tinh gì ? Vốn dĩ vẫn , đừng để lỡ uống t.h.u.ố.c của cô xong xảy chuyện gì, trách ."

Tống Vân xong chỉ vỗ tay, đổ thật là nhanh nhẹn, đúng là sở trường của cô .

Phùng chủ nhiệm chỉ bệnh nhân bất tỉnh giường hỏi Giang Nguyệt: "Cô gọi đây là ? Cô học y học cho ch.ó ăn ? Bệnh nhân suy tim, cấp cứu hai , huyết áp tiếp tục tụt, điều nghĩa là gì? Giờ cô với ?"

Giang Nguyệt Phùng chủ nhiệm chất vấn một tràng, cúi đầu bộ đáng thương, trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó.

 

Loading...