Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 226: Lời Khen Ngợi Giả Tạo

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:26:02
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa hôm , Tô Tình chồng của dì hôm nay trưa sẽ về khu gia thuộc, nhân lúc dì buổi sáng đến hợp tác xã mua rau, liền với tiểu di là trưa nay cô sẽ qua nhà ăn cơm.

Cô xin nghỉ hai tiếng, mười giờ rời khỏi hợp tác xã, mười một giờ rưỡi mới tới nhà tiểu di, tâm trạng rõ ràng vui vẻ, suốt đường huýt sáo theo giai điệu.

Một bác gặp Tô Tình đang định gõ cửa, chào hỏi: “Tô Tình , cháu đến thăm tiểu di ?”

Tô Tình hôm nay tâm trạng , cũng rộng lượng đáp một nụ : “Vâng ạ, cháu nhớ tiểu di nên qua thăm bà .”

Người bác nhướng mày, ánh mắt liếc đôi tay của cô một vòng, ha hả : “Cháu nên thường xuyên đến thăm tiểu di nhiều , tiểu di đối với cháu thật sự , cháu hôm nay sẽ đến ăn cơm, đặc biệt mua thịt, còn mua cả kẹo mè vừng cháu thích ăn nữa. Tiểu di thích nhất bánh ga tô gà hợp tác xã bán, bà còn nỡ mua cho .” Nói liếc đôi tay trống của Tô Tình, để một nụ đầy ý vị bỏ .

Tô Tình đồ ngốc, ý ngoài lời của bác , chỉ là tại chứ? Cô chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ, một tháng lương chỉ hai mươi tám, chồng dì là đoàn trưởng, lương hơn một trăm, lý nào kiếm hơn một trăm ăn của kiếm hơn hai mươi.

Vân Vũ

Tô Tình nhổ nước bọt về hướng bác bỏ , “Chó bắt chuột nhà ai, lo chuyện bao đồng.”

Gõ cửa, Tôn Ngọc Trúc chạy mở cửa, thấy Tô Tình liền tươi nhoẻn miệng, kéo cô trong. Tô Tình khi nhà đương nhiên là một phen khen ngợi giả tạo.

“Kiến Bình và Tuyết Nhĩ bình thường công việc bận, đều thời gian về nhà thăm , may mà cháu, thỉnh thoảng còn thể đến đây chuyện với , nếu thì c.h.ế.t vì buồn chán mất.”

Tôn Ngọc Trúc nắm tay Tô Tình trong nhà, cơm thức bày lên bàn, hai đành ăn chuyện.

Tô Tình cố ý nhắc đến chuyện Tống Vân đầu cơ trục lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-226-loi-khen-ngoi-gia-tao.html.]

Tôn Ngọc Trúc nghi hoặc: “Ai đầu cơ trục lợi?”

Tô Tình : “Chuyện cô mua bán phiếu văn phòng phẩm, cả khu gia thuộc đều , tiểu di ?”

Tôn Ngọc Trúc sống ở sân ngay cạnh nhà nghiêm đoàn trưởng, qua nữa là nhà Lương Vệ Quân, ở gần nên bà khá rõ.

“Hả, đó đều là tin đồn nhảm thôi, Tống Vân mua bán phiếu văn phòng phẩm, cô lấy phiếu và đồ vật đổi với để lấy phiếu văn phòng phẩm.”

Tô Tình nhíu mày, tin: “Sao thể chứ, cháu tận tai thấy, rằng cô khắp nơi tìm mua phiếu văn phòng phẩm, mua nhiều, đây mua bán thì là gì? Một đứa em trai học tiểu học của cô , cần dùng nhiều phiếu văn phòng phẩm như ? Chắc chắn là lấy mấy loại phiếu chợ đen đổi tiền.”

Tôn Ngọc Trúc : “Thật sự như cháu , Từ Lệ nhà bên cạnh lấy năm tờ phiếu văn phòng phẩm mệnh giá một tệ đổi với Tống Vân hai cân phiếu thịt, chuyện chúng đều , đó ít thể dùng phiếu văn phòng phẩm đổi phiếu thịt, đều mang theo tìm Tống Vân đổi, cô cũng khắp nơi tìm , đều là tự tin đồn chạy tới.”

Tô Tình thấy tiểu di , trong lòng thót , ngay đó cứng họng : “Cho dù cô mua , thì việc cô thu gom nhiều phiếu văn phòng phẩm như , chắc chắn cũng là định mang bán .”

Tôn Ngọc Trúc lắc đầu: “Điều thì , nhưng với gia thế và bản lĩnh của cô , lẽ cần chuyện chứ.”

Tô Tình hiểu: “Gia thế bản lĩnh gì của cô ? Chẳng chỉ là một tên chân lấm tay bùn từ nông thôn lên ? Một y tá chân đất, thể bản lĩnh gì chứ.”

Tôn Ngọc Trúc vốn cũng , nhưng thấy Tô Tình như , sợ cô tiếp tục hiểu lầm sẽ lời khó hơn truyền đến tai Tống Vân, đành cho cô : “Tống Vân là điều động từ nông thôn Hắc Long Giang đến quân khu chúng , nhưng cô chân lấm tay bùn, cô Bắc Kinh, bố đều là giáo sư Đại học Bắc Kinh, điều kiện gia đình lắm, cháu dáng vẻ của cô và đứa em trai thì , nhà nông thôn thể nuôi dạy dáng vẻ xinh như chứ?”

 

Loading...