Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 239: Nơi Trú Ẩn
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:36
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tống Vân trở về, một tay xách một bó thảo dược, tay lôi theo một chùm dừa, trong doanh trại chỉ còn những trong đội hậu cần và Thiệu Tuyền, những khác đều thấy .
Tống Vân đặt đồ xuống, "Mọi hết ?"
Lão Trương rửa xong nồi, thấy cô lôi về một chùm dừa, chạy đến xem sự lạ, "Họ đều bãi biển nhận vật tư . Cái cô lôi về là trái dừa đó hả? Kiếm nhiều thế?"
Tống Vân đặt dừa xuống, mang thảo d.ư.ợ.c sang phía khác, , "Cháu trèo cây, trèo lên dùng d.a.o chặt xuống thôi, đơn giản lắm."
Ảnh vẽ bằng AI, đừng để ý chi tiết nhé.
Nghe vẻ đơn giản thật, lão Trương quyết định khi xong việc trong tay cũng sẽ kiếm ít về.
Tống Vân chia cho mỗi một quả, chỉ họ cách ăn.
Nước dừa tươi ngọt mát, một quả dừa uống hết, cảm giác oi bức trong lập tức tan biến nhiều.
"Thứ thật, xong việc ở doanh trại, bọn cũng kiếm ít về."
" , kiếm nhiều ."
Tống Vân nghĩ đến những cây dừa thẳng , âm thầm tính toán, cây thấp nhất cũng hơn chục mét, cây cao thì đến mấy chục mét, lão Trương bọn họ thực sự trèo lên ?
còn thử, cô tiện giảm sự tự tin của khác, nên cũng gì.
Thiệu Tuyền giúp Tống Vân phân loại thảo d.ư.ợ.c hái về, thuận tiện học tính d.ư.ợ.c và cách sử dụng những thảo d.ư.ợ.c từ Tống Vân, thu hoạch nhiều.
Vân Vũ
Nửa giờ , hai tiểu đội nhận vật tư trở về, vác về ít thứ, ngoài thức ăn nước uống, phần nhiều là những vật liệu cần dùng để xây dựng nơi trú ẩn, nhưng đầy đủ lắm, vẫn cần chặt thêm một ít gỗ để gia cố, nếu sẽ chống chọi với gió lớn mưa to.
Đoàn trưởng Nghiêm hướng về tổ trưởng tổ ba và tổ bốn đang vận chuyển vật tư : "Vừa Đoàn trưởng Chu nhắn gửi lời cho chúng , kế hoạch thể đổi bất cứ lúc nào, yêu cầu chúng triển khai sớm, thể đợi đến ngày , ngày mai chuẩn sẵn sàng ứng phó, vì nơi trú ẩn thành trong ngày hôm nay."
Các tổ khác vẫn đang ở ngoài thám thính địa hình, cũng là để quét dọn chiến trường, phòng ngừa ẩn náu trong rừng, lỡ thương oan.
Việc xây dựng nơi trú ẩn Tống Vân giúp , cô dùng thảo d.ư.ợ.c hái về càng nhiều dung dịch chống côn trùng càng , lúc đó thể để các chiến sĩ bôi lên mặt, cánh tay và chân, hiệu quả ngụy trang, thể ngăn côn trùng, muỗi, kiến đến gần, ích cho việc ẩn náu trong rừng núi .
Thiệu Tuyền cũng rảnh rỗi, sự hướng dẫn của Tống Vân, giã hỗn hợp thảo d.ư.ợ.c phối thành t.h.u.ố.c dạng hồ, bôi cho những chiến sĩ may trầy xước da do cành cây gai góc, thể giảm đau vết thương, thể phòng ngừa vết thương viêm nhiễm.
Thời gian cứ thế trôi qua trong bận rộn.
Sáu tổ thám thính địa hình đến tối mới trở về, họ hành động chia , nhưng cũng thể trong một ngày thám thính hết bộ đảo, ước chừng một phần ba, đủ thấy hòn đảo lớn đến mức nào.
Đoàn trưởng Nghiêm xong báo cáo, gật đầu, "Được, phạm vi bao phủ đủ rộng, tạm thời như , tối nay nghỉ ngơi cho , sáng mai diễn tập , trưa trực tiếp triển khai."
Nơi trú ẩn dựng xong, chính là dùng gỗ dựng khung, đóng cọc xuống đất, như so với dùng lều thông thường chắc chắn hơn, bên ngoài bọc vải chống thấm, tổng cộng ba gian.
Tống Vân và đội hậu cần cùng chia lều một, lều một lớn nhất, Đoàn trưởng Nghiêm, tổ một tổ hai, đội hậu cần, đội vệ sinh, đều ở lều một.
Tống Vân là nữ đồng chí duy nhất trong đội, trong điều kiện hiện tại, ưu tiên cho cô cũng , thực sự vật liệu dư thừa để dựng thêm một gian.
Tề Mặc Nam Tống Vân chia lều một của , lập tức mượn của đồng đội mấy cái ba lô quân dụng, ở góc trong cùng của lều một, dùng ba lô quân dụng xếp thành một bức tường ngăn, cố gắng tạo cho Tống Vân một chút gian riêng tư.
Anh ngủ ở phía bên bức tường ngăn.
Tống Vân vốn cũng đang nghĩ xem nên gì để ngăn cách, Tề Mặc Nam nghĩ cô, thậm chí hành động nhanh, cô còn lều một, chỗ của cô sắp xếp xong.
Phải là, xong, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dù cũng chỉ một cô là nữ, nghỉ ngơi chung một nhà với nhiều đàn ông như , trong lòng cô ít nhiều cũng thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-239-noi-tru-an.html.]
"Cảm ơn nhé!" Tống Vân hài lòng, mỉm với Tề Mặc Nam.
Tề Mặc Nam chỉ chỗ của , " ngủ ở đây, em việc cứ gọi ."
Người ngủ bên cạnh là Tề Mặc Nam, Tống Vân càng cảm thấy thoải mái hơn, "Được."
Đêm đó, Tống Vân với giác quan nhạy bén gì bất ngờ khi ngủ ngon.
Người ngáy, nghiến răng, mớ, mùi mồ hôi, mùi chân — thật là chịu nổi.
Tề Mặc Nam cách một "bức tường" rõ ràng quen với môi trường từ lâu, lẽ vì vất vả cả ngày, xuống lâu, Tống Vân thấy thở đều và dài của Tề Mặc Nam.
May là Tề Mặc Nam ngáy, cũng nghiến răng, cũng mùi khó chịu nào bay sang, chắc lau rửa qua loa.
Tống Vân mỉm , đành dậy luyện công, dù cũng ngủ , luyện công dù ngủ cũng coi như dưỡng khí tích thần.
Ba giờ sáng, Tống Vân đang nhắm mắt luyện công bỗng mở mắt.
Cô cảnh giác lắng , rõ, là tiếng bước chân hỗn loạn, đang từ xa đến gần, hướng về phía doanh trại của họ.
Bên ngoài những canh gác tuần tra dường như cũng phát hiện động tĩnh, về hướng đó để kiểm tra, Tống Vân thầm kêu , vội vàng dậy, hạ giọng : "Dậy nhanh, tình huống."
Những lính mặc dù ngủ nhanh, tư thế ngủ cũng , nhưng họ tỉnh dậy cũng nhanh, đây đều là kết quả của quá trình rèn luyện lâu dài, chỉ cần thấy động tĩnh, họ lập tức tỉnh táo.
Tề Mặc Nam phản ứng nhanh nhất, dậy, s.ú.n.g và d.a.o găm đặt ở vị trí đầu nắm chặt trong tay.
Đoàn trưởng Nghiêm quả hổ là đoàn trưởng, cũng phản ứng nhanh, "Đừng ngoài , giữ cảnh giác, lệnh , tổ một theo đột kích, tổ hai yểm trợ, những còn ở trong ."
Lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng rên ư ử, tiếp theo là tiếng vật nặng đổ xuống, chỉ cần thấy động tĩnh , ai cũng điều đó nghĩa là gì.
Có nghĩa là đồng đội của họ ngã xuống.
Tống Vân nắm chặt tay, lấy từ ngăn chứa đồ một cái s.ú.n.g cao su, đây là cô tự , dùng vật liệu nhất, tầm b.ắ.n xa, cô ít khi lấy dùng, cũng hầu như cơ hội dùng.
Lần chắc sẽ dùng .
Trong bóng tối, Tống Vân lấy từng viên sỏi từ ngăn chứa đồ , bỏ túi áo, cho đến khi đầy.
Tiếng bước chân hỗn loạn dày đặc ngày càng gần.
Đoàn trưởng Nghiêm mặt lạnh lùng, kinh nghiệm, khi nào là thời cơ nhất.
"Lên!" Đoàn trưởng Nghiêm đúng thời cơ, lao ngoài đầu tiên.
Tiếp theo là Tề Mặc Nam, tổ trưởng tổ một.
Những tổ hai sốt ruột như lửa đốt, là để họ yểm trợ, nhưng bây giờ trời tối, họ chỉ thể thấy một âm thanh, thấy gì, mà yểm trợ.
Sau khi tất cả tổ hai cũng ngoài, Tống Vân ở cửa lều một.
Thiệu Tuyền hạ giọng gọi, "Cô gì ? Lùi nhanh lên."
Tống Vân giả vờ thấy, lúc thời gian giải thích, thị lực của cô hơn bình thường, thấy một đám đen kịt, ước chừng ít nhất cũng hơn trăm .