Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 245: Cùng người đồng hương ăn bữa cơm
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:42
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Trương với Tống Vân, “Nhóc là hôm nọ chuyện với cô tàu chiến ? Hai là đồng hương hả?”
Tống Vân cũng thấy Dương Văn Binh, “Vâng, chúng cháu đều là thành phố Kinh, em gái là bạn học cấp ba của cháu.”
Lão Trương là từng trải, gì mà hiểu, nụ trở nên đầy ẩn ý, “ thấy nhóc chút tình ý với cô đấy, cô nghĩ ?”
Tống Vân , “Cháu ý gì cả, hiện giờ cháu yêu đương.”
Thiệu Tuyền nhướng mày, trong lòng thầm cho Tề Mặc Nam một giọt nước mắt đồng cảm, xem đường tình của Tề Mặc Nam còn dài lắm.
Càng càng gần, Dương Văn Binh đang ngẩn cuối cùng cũng thấy Tống Vân, vội vàng bước nhanh vài bước tới giúp Tống Vân mang đồ.
Tống Vân chỉ để giúp bưng cái giỏ phía , cái phía vẫn do cô tự mang.
“Cảm ơn, tới đây tìm ?” Tống Vân hỏi.
Dương Văn Binh liếc Trương lão và Thiệu Tuyền, hỏi giọng ôn nhu: “Trưa nay rảnh ? mời cô ăn cơm.”
Hôm nay là ngày cuối Tống Vân ở nơi , vất vả lắm mới xin nửa ngày nghỉ ngoài, đây là cơ hội trời ban cho , cũng thể là cơ hội cuối cùng.
Tống Vân xem giờ, cũng gần tới giờ ăn cơm, liền vui vẻ đồng ý, “Được, giúp mang đồ về .” Nếu lát nữa tỏ tình, cô sẽ nhân cơ hội rõ với , cũng để đỡ cứ ôm hy vọng, lỡ mất duyên.
Nếu tỏ tình, thì coi như gặp đồng hương ở nơi đất khách cùng ăn một bữa.
Sau khi mang đồ về phòng nhà nghỉ, Tống Vân và Dương Văn Binh đến tiệm cơm quốc doanh.
Dương Văn Binh mua mấy món đặc sản địa phương, hai ăn chuyện.
Chủ đề chuyện chủ yếu là Dương Lệ Phần và Trương Hồng Mai.
Dương Văn Binh một nữa trịnh trọng cảm ơn Tống Vân, bất kể là đơn t.h.u.ố.c cho Trương Hồng Mai, sự chăm sóc đối với Dương Lệ Phần ở thôn Thanh Hà, đều tương đương với việc cho họ một cuộc sống mới.
Tống Vân là ân nhân của nhà họ Dương, điều cần nghi ngờ.
Nói xong những chuyện , Dương Văn Binh nhắc đến cảnh tượng đầu gặp Tống Vân.
Tống Vân nối lời, “Cậu nhớ dai thật, đều nhớ rõ nữa.”
Lòng bàn tay Dương Văn Binh luôn toát mồ hôi, vẻ trấn tĩnh mặt gần như duy trì nữa, hít sâu một , đang chuẩn lời tỏ tình ấp ủ từ lâu, một bóng vội vã chạy tiệm cơm quốc doanh, ánh mắt quét một vòng trong tiệm, đó khóa chặt phía bọn họ, “Bác sĩ Tống, nhanh, nhanh với .”
Là lão Trương.
Tống Vân dậy, “Sao ? Xảy chuyện gì thế?”
Lão Trương toát cả mồ hôi, là do sốt ruột chạy quá nhanh mà nóng, “Đoàn trưởng Nghiêm thương , đang đưa đến bệnh viện, Doanh trưởng Tề bảo gọi cô, Đoàn trưởng Nghiêm thương nặng, bảo cô lập tức qua đó.”
Tống Vân chạy .
Lão Trương cũng đuổi theo, căn bản đuổi kịp, chỉ vài cái chớp mắt, thấy .
Dương Văn Binh ở tiệm cơm quốc doanh lâu, đột nhiên tự chế nhạo một tiếng, trong lòng nghĩ đây lẽ là ý trời.
Khi Tống Vân chạy tới bệnh viện quân khu, Đoàn trưởng Nghiêm vẫn đang trong phòng cấp cứu, Tề Mặc Nam Hà Hồng Quân bọn họ đều ở đó, hai ghế dài ngoài phòng cấp cứu, chán nản nắm lấy tóc.
“Tề Mặc Nam.”
Âm thanh của Tống Vân vang lên, hai đàn ông lớn ngẩng đầu lên, như thể thấy cứu tinh.
Tề Mặc Nam kích động lao tới mặt Tống Vân, “Tống Vân, Đoàn trưởng Nghiêm vì cứu một đứa trẻ rơi xuống nước, bất chấp nguy hiểm bản nhảy xuống biển cứu , kết quả đứa trẻ cứu lên, nhưng vì kiệt sức chìm xuống đáy biển, khi chúng vớt lên, còn thở, bác sĩ vẫn đang cấp cứu, em—” Giọng run rẩy, “Em cách nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-245-cung-nguoi-dong-huong-an-bua-com.html.]
Lòng Tống Vân chìm xuống, lập tức về phía phòng cấp cứu, trực tiếp đẩy cửa phòng cấp cứu, thấy một bác sĩ nam vẫn đang hồi sức tim phổi cho Đoàn trưởng Nghiêm, bên cạnh y tá nhíu mày , “Bác sĩ Hoàng, ba mươi phút , phản ứng, thể dừng .”
Bác sĩ Hoàng vẫn đang ấn n.g.ự.c Nghiêm Phong rõ ràng mệt, nhưng vẫn từ bỏ, “ thử nữa.”
Y tá gì, cuối cùng thở dài mở miệng.
Tống Vân bước nhanh tới, để ý ánh mắt chất vấn của y tá, đưa tay nắm lấy cổ tay Nghiêm Phong bắt mạch, mạch hầu như thấy.
Cô bắt mạch cổ Nghiêm Phong, cũng hầu như thấy, nhưng cô nhạy bén nắm bắt một sợi mạch mỏng manh như sợi tơ.
Vẫn còn cứu .
“Tránh !” Tống Vân hét.
Bác sĩ Hoàng kinh ngạc Tống Vân, động tác tay vẫn dừng, đây là phẩm chất nghề nghiệp của với tư cách một bác sĩ.
Y tá bước lên, “Đồng chí , cô—”
Không đợi cô xong, Tề Mặc Nam tới, trực tiếp lôi bác sĩ Hoàng khỏi giường cấp cứu, y tá cũng Hà Hồng Quân kéo sang một bên, “Đây là bác sĩ Tống của quân y tỉnh Xuyên chúng , từ giờ trở cô phụ trách cấp cứu Đoàn trưởng Nghiêm của chúng .”
Lần Tống Vân dùng kim bạc, vì kịp.
Cô trực tiếp dùng ngón tay ấn hai huyệt, truyền chân khí nội nguyên, đó bốn ngón tay cùng động, dùng chân khí xung kích bảy khiếu chín huyệt, kích hoạt mạch gần như biến mất.
“Cô đang gì ?” Bác sĩ Hoàng gầm lên giận dữ, “Cứ tiếp tục như , một tia hy vọng vốn sẽ còn.”
Tề Mặc Nam tâm trạng phẫn nộ lúc của vị bác sĩ Hoàng là vì cứu , nên lập tức phản bác, chỉ kéo cho tới gần.
Ba phút trôi qua, Tống Vân vì tiêu hao quá nhiều chân khí mà sắc mặt bắt đầu tái , cô nghiến răng kiên trì, khi quán thông tất cả các huyệt, ngón tay hóa thành chưởng, ấn lên n.g.ự.c Nghiêm Phong, hạ thấp giọng hô, “Phục mạch!” Theo tiếng hô của cô, điểm chân khí cuối cùng trong cơ thể cô bộ truyền tâm mạch của Nghiêm Phong, giúp phục mạch.
Vân Vũ
Nội nguyên chân khí hao hết, cơ thể cô trở nên lạnh, kinh mạch cũng bắt đầu đau nhức, ngay cả bàn tay vẫn đang ấn lên n.g.ự.c Nghiêm Phong cũng bắt đầu run nhẹ.
Tống Vân hít sâu một , cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, cảm ứng nhịp tim phản ứng yếu ớt, cô ngoảnh đầu với vị bác sĩ nam đang Tề Mặc Nam giữ : “Đã phục mạch, cần cho uống thuốc, thể lấy cho một cốc nước ấm ?”
“Đã phục mạch ?” Bác sĩ Hoàng rõ ràng tin, đẩy Tề Mặc Nam đang chặn mặt, bước lớn tới giường cấp cứu kiểm tra.
“Thật phục mạch !” Bác sĩ Hoàng kinh ngạc Tống Vân, “Cô thế nào ?”
Tống Vân mặt tái, nhếch mép, “Vừa đều thấy ?”
Bác sĩ Hoàng thấy, nhưng hiểu.
“Cho nước ấm .” Tống Vân hiện giờ rõ ràng tinh lực để nhiều với vị bác sĩ mà mặt dấu hỏi .
Bác sĩ Hoàng y tá, y tá cũng mặt kinh ngạc, nhưng nhanh lấy tinh thần, “, lấy nước ấm.” Nói xong chạy .
Không lâu, y tá chạy về, bưng một bát nhỏ, trong bát hơn nửa bát nước ấm.
Tống Vân tới bàn xa, đưa tay lấy từ trong túi một gói bột thuốc, kỳ thực chỉ là t.h.u.ố.c an thần bình thường. Cô bây giờ đều chằm chằm cô, đương nhiên lấy thứ gì đó che mắt, khi đổ bột t.h.u.ố.c an thần, cô giả vờ nghiêng , mượn cơ thể che khuất tầm của những phía , đổ vài giọt dịch dinh dưỡng cấp thấp.
Tống Vân bảo Tề Mặc Nam và Hà Hồng Quân cho uống thuốc, cô một bên, t.h.u.ố.c uống nửa bát, Nghiêm Phong tỉnh, đó trực tiếp uống cạn phần còn .
Sau đó, liền ngủ mê .
Haha, hiệu quả của t.h.u.ố.c an thần vẫn khá mà.