Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 246: Mạnh mẽ hơn một chút

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:43
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ Hoàng kiểm tra cho Nghiêm Phong một nữa, xác định các chỉ sinh tồn của trở bình thường, trong lòng càng thêm tò mò, rốt cuộc nữ quân y nãy thế nào? Điều thật thể tin nổi.

Tuy nhiên, Tống Vân cho cơ hội hỏi, cô thực sự quá mệt mỏi, với Tề Mặc Nam một tiếng trực tiếp nhà khách, miệng còn kịp uống ngụm nước nào, lập tức bắt đầu luyện công.

Lần luyện công kéo dài tới sáu tiếng đồng hồ, trong lúc đó Dương Văn Binh và Tề Mặc Nam đều tới tìm cô, gõ cửa thấy trả lời, bèn rời .

Tám giờ tối, Tống Vân mở mắt , cảm giác khó chịu biến mất dấu vết, vô cùng thoải mái, cảm thấy cũng nhẹ nhàng hơn.

Lần cuối cảm thấy thoải mái như , vẫn là .

Cô cảm thấy công lực của tăng lên một chút.

Liếc thời gian, từ lúc cô bắt đầu luyện công đến giờ là sáu tiếng đồng hồ.

Thành quả sáu tiếng đồng hồ , so với việc luyện công mấy ngày của cô còn mạnh hơn.

“Quả nhiên việc phúc báo.” Tống Vân vui vẻ dậy, bụng đói, giờ cửa hàng cơm quốc doanh chắc chắn tan ca, cô định quầy lễ tân hỏi xem thể mượn bếp nấu cho một tô mì ăn .

Trong kho chứa đồ của cô vốn mì sợi, khi cửa cô lấy một bó trong tay.

Từ phòng , xuống lầu gặp Tề Mặc Nam từ bên ngoài .

Tề Mặc Nam nhanh chóng bước vài bước đến mặt cô, chăm chú khuôn mặt cô, sắc mặt dường như hơn nhiều, thầm thở phào nhẹ nhõm, “Em thế nào? Ổn chứ?”

Tống Vân hỏi: “Em , Đoàn trưởng Nghiêm thế nào ?”

Tề Mặc Nam : “Anh nghỉ ngơi tại bệnh viện một buổi chiều, chiều tối về quân khu , thế nào cũng chịu khuyên.”

“Không , tình trạng của còn thể, viện cũng .” Tống Vân .

Tề Mặc Nam thấy trong tay cô cầm mì sợi, vội đưa hộp cơm trong tay cho cô, “Anh mang cơm cho em .”

Trong hộp cơm đựng một phần ba cơm, một phần ba thịt kho tàu, một phần ba cá đuối, chẳng bóng dáng một chút rau xanh nào.

“Ăn ngon thế ?” Vừa khỏi nấu mì, Tống Vân bỏ sợi mì túi đeo chéo , “Anh ăn ?”

Tề Mặc Nam : “Đương nhiên là ăn , giờ còn gì.”

Có lẽ do hôm nay tiêu hao quá lớn, Tống Vân cảm thấy khẩu vị của trở nên lớn hơn, rốt cuộc ăn hết sạch sẽ cơm thức trong hộp.

Đợi Tống Vân ăn xong, Tề Mặc Nam cầm hộp cơm rửa, rửa với Tống Vân về lịch trình ngày mai, “Ngày mai chúng sẽ lên đường trở về, tổ đặc chiến của chúng lập đại công, Bộ tư lệnh Quân khu Thủ đô bên đó sẽ trực tiếp trao thưởng cho chúng , Tống Vân, em lập đại công .”

“Lần là hạng nhất hạng nhì?” Tống Vân hỏi.

Tề Mặc Nam , “Nếu gì bất ngờ, là hạng nhất, ngoài hạng nhất cá nhân của em , còn hạng nhất tập thể, và hạng nhì tập thể.”

“Thế còn ?” Tống Vân hỏi, “Anh hạng nhất cá nhân ?”

Tề Mặc Nam lắc đầu, “Chưa rõ lắm, nhưng Đoàn trưởng Nghiêm , trao thưởng lẽ Bắc Kinh.”

Tống Vân cảm tình gì đặc biệt với Bắc Kinh, chỉ gật đầu.

Nói xong những chuyện , Tề Mặc Nam liền trở về doanh khu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-246-manh-me-hon-mot-chut.html.]

Tống Vân tự dạo một vòng, kiếm hơn ba trăm tệ, hái hai vị thảo d.ư.ợ.c thể dùng, cũng coi như là thu hoạch khá.

Sáng hôm , hai buồng dừa và hai sọt lớn trái cây cùng hải sản khô của Tống Vân buộc nóc đầu xe tải. Đồ đạc của Lão Trương và Thiệu Tuyền cũng buộc nóc đầu một chiếc xe tải khác, may mà mấy ngày đường về trời đều âm u, nhiệt độ phần giảm xuống, cũng coi như là ông trời chiều lòng , giúp trái cây của Tống Vân chịu đựng ở chỗ nóng nhất, thối hỏng đường.

Khi trở về khu tập thể quân khu Tứ Xuyên, xoài của Tống Vân chín, thơm tả xiết, tiếc là Tử Dịch vẫn còn đang học, thì chắc chắn thể ăn một năm quả.

Biết tin Tống Vân trở về, Lương Hiểu Hiểu là đứa đầu tiên chạy đến nhà cô, “Chị Tống, chị Tống, chị xem mặt em .”

Cách thời điểm Lương Hiểu Hiểu dùng cao trị sẹo của Tống Vân hơn một tháng, lúc vết sẹo dài như con trùng m.á.u lớn khuôn mặt nhỏ của cô bé biến mất dấu vết, chỉ còn một đường vệt trắng mờ, rõ lắm, kỹ vẫn thể nhận , so với hơn bao nhiêu.

“Tốt lắm, đường trắng cũng sẽ từ từ mờ dần, cuối cùng sẽ trở thành một đường màu hồng nhạt, chỉ cần trang điểm sơ là thể che , dù trang điểm cũng rõ lắm.” Tống Vân .

Lương Hiểu Hiểu gật đầu mạnh, “Vâng, chị Tống, chị về nhà em , em khỏe hơn nhiều , bây giờ bà thể nhận em và bố , đầu cũng đau như nữa, sắp khỏi ?”

Hóa đây mới là mục đích chính của nhóc con, cô gãi mũi nhóc con một cái, “Được , chị sẽ về với em ngay.” Cô về phòng bỏ vài quả xoài và nửa cân nhãn, lấy từ kho chứa đồ một quả dừa, cùng xách theo đến nhà Đoàn trưởng Lương.

Giờ Lương Vệ Quân nhà, chỉ Khúc Vận Trúc trong phòng khách sách.

nhớ một chuyện, cũng quên mất một chuyện.

“Mẹ, xem ai đến .” Lương Hiểu Hiểu còn nhà, hét lên .

Khúc Vận Trúc đặt cuốn sách trong tay xuống, dậy bước khỏi nhà chính, thoáng thấy Tống Vân xách đồ , cảm thấy quen quen, nhưng nhớ .

Tống Vân tự giới thiệu, “Cháu là Tống Vân, quân y của đội vệ sinh.”

Khúc Vận Trúc mắt sáng lên, “Cô cháu, Hiểu Hiểu và Vệ Quân luôn nhắc tới cháu với , cháu là ân nhân của nhà chúng , mau .”

Tống Vân đưa đồ cho Hiểu Hiểu, “Đây là trái cây cháu mang về từ Nam Hải, tối nay đợi bố cháu về cùng ăn nhé.” Nói giải thích cách ăn của ba loại trái cây.

Ba loại trái cây Lương Hiểu Hiểu và Khúc Vận Trúc đều ăn qua, thậm chí cũng bao giờ, cũng thật là kỳ lạ, đặc biệt là xoài còn thơm lắm, Lương Hiểu Hiểu nuốt nước miếng mấy .

Tống Vân theo Khúc Vận Trúc nhà, khám cho bà, hỏi một câu hỏi, Khúc Vận Trúc đều trả lời lượt.

Vân Vũ

“Bác hồi phục , nhanh hơn cháu tưởng tượng, đó là chuyện , nhưng cũng , thời gian bác cần chú ý nghỉ ngơi, cảm xúc nên d.a.o động quá lớn, nên một ngoài, khó chịu lập tức , tuyệt đối đừng nhẫn nhịn.”

Khúc Vận Trúc ghi nhớ từng cái một.

Tống Vân căn cứ tình trạng hiện tại của bà, kê đơn mới, “Thuốc chắc uống gần hết , từ ngày mai bắt đầu uống đơn , uống liên tục bảy ngày xem hiệu quả, nếu chứng đau đầu thuyên giảm, thì chứng minh vấn đề lớn.”

“Nếu uống xong chứng đau đầu thuyên giảm thì ?” Khúc Vận Trữ hỏi, chút căng thẳng.

Tống Vân , “Không , cháu còn đơn khác, sẽ chữa khỏi cho bác thôi.”

Nghe Tống Vân , Khúc Vận Trúc yên tâm.

Lúc Tống Vân về, Khúc Vận Trúc bỏ hết mứt gạo nếp ở nhà giỏ, bảo Tống Vân mang về ăn, Tống Vân từ chối , đành mang về nhà.

Năm giờ chiều, Tống Tử Dịch tan học về, đến cửa sân phát hiện khóa cổng còn, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, “Chị, chị về ?”

Cậu bé đẩy cửa sân chạy , bước nhà chính thấy hai “buồng” dừa.

 

Loading...