Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 251: Anh Còn Được Coi Là Đàn Ông Không?

Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:48:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân vẩy vẩy cổ tay, Khả Trường Giang đang sững sờ mà : " đ.á.n.h Hồ Tiếu là vì cô miệng lưỡi bẩn thỉu khiêu khích . Còn Hồ Lệ, là do cô kéo lệch thế nên mới lỡ tay đ.á.n.h nhầm." Nói xong cô khẽ, "Đều là đáng đời cả, nếu các phục, cứ việc cùng lên luôn ."

Khả Trường Giang dám lên, sợ Hồ Lệ đ.á.n.h thêm, chỉ đành che mặt vợ, hướng Tống Vân : "Có gì từ từ , dù thế nào nữa cũng thể tùy tiện động thủ ."

Tống Vân lạnh lùng chế nhạo: "Vừa cũng thấy đấy, hai vị nhà đây, là thể chuyện tử tế ? Người ông phó đoàn trưởng chống lưng, trong trường học quyền thế đến mức nào, đến hiệu trưởng còn nở nụ chiều lòng họ đấy. Hai lớn hợp sức bắt nạt một đứa trẻ thì là chuyện gì chứ?"

Sắc mặt Khả Trường Giang một nữa âm trầm xuống, đầu liếc Hồ Lệ một cái, ánh mắt Hồ Lệ co rúm , dám đối mặt với chồng.

Tống Vân thèm quan tâm đến chuyện mày mắt giữa hai vợ chồng họ, tiếp tục : "Sáng mai sẽ đến trường, hy vọng Phó đoàn trưởng Khả cũng mặt, giải quyết cho xong chuyện ."

Khả Trường Giang gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên, ngày mai sẽ đến trường tìm hiểu tình hình, nếu quả thực tồn tại những vấn đề như cô , chuyện nhất định sẽ đưa một cách giải quyết cho cô, cũng như cho nhà trường."

Tống Vân khá hài lòng với thái độ của Khả Trường Giang, gật đầu, rời .

Hồ Lệ tức giận đến đỏ mắt, bưng mặt mắng: "Khả Trường Giang, còn coi là đàn ông ? Cô đ.á.n.h em thấy ?"

Khả Trường Giang liếc Hồ Lệ, bước sân.

Hồ Lệ lập tức đuổi theo , Hồ Tiếu thút thít cũng theo .

Cổng sân đóng , chặn những ánh tò mò hiếu kỳ đang thò lò từ bên ngoài.

________________________________________

Hồ Lệ đuổi theo Khả Trường Giang nhà chính, một tay túm lấy cánh tay Khả Trường Giang, chất vấn: "Vừa giúp em đ.á.n.h cô ? Anh vợ đ.á.n.h như ? Anh còn là đàn ông nữa ?"

Khả Trường Giang giật phắt tay cô , hỏi giọng trầm xuống: "Anh hỏi em, đây khi em trai Tống Vân là Tống Tử Dịch còn trong lớp của em, em bắt nó giúp em lên lớp, giúp em chấm bài tập ?"

Hồ Lệ tắc nghẹn, đó gào lên: "Là nó tự nguyện, em ép nó ."

Khả Trường Giang gầm lên: "Em là giáo viên, mà những lời như ? Em để một đứa trẻ tám tuổi giúp em lên lớp, giúp em chấm bài tập, xong thành tích của nó nhảy lớp chuyển ban em cho ? Dùng quen tay ?"

Hồ Lệ : "Thế em là vì ai? Con còn nhỏ như , em lo xuể nổi? Em thể thế nào ?"

Khả Trường Giang hừ lạnh: "Chính em tự tự chịu thôi. Mẹ giúp em trông con em yên tâm, cho rằng cái cái xong, nhất định tự trông. Được thôi, đề nghị em tạm nghỉ việc giữ chức, đợi con lớn hơn chút nữa , em vẫn chịu. Cái gì cũng , còn trút giận lên đầu đứa trẻ nhà , em còn mặt mũi nào nữa?"

Hồ Lệ tức : "Em gì mà gọi là quá? Mẹ thế nào ? Người mà khăn rửa mặt và khăn lau tay còn phân biệt nổi, bế con mặt cũng rửa tay lau mặt, đều là vi khuẩn, bà trông con cho ?"

Khả Trường Giang lạnh: "Cuối cùng thì cũng suy nghĩ trong lòng ? Khinh thường quê ? Thế lúc ? Anh từng giấu giếm em xuất của , nếu em để ý đến , thì lúc đầu cớ gì xem mắt với ?"

Hồ Lệ hối hận , nên suy nghĩ trong lòng, nhưng lời , như nước đổ , thể lấy .

"Trường Giang, em ý đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-251-anh-con-duoc-coi-la-dan-ong-khong.html.]

Khả Trường Giang chế nhạo: "Không ý đó thì là ý gì? Đừng tưởng , là gì. Món ăn nấu em từng ăn, quần áo giặt em giặt , thậm chí cái ghế qua, em cũng lau một lượt. Ngay cả cô em gái của em đến nhà, cũng thể móc ngoáy âm dương quái khí . Em tưởng là em đúng, nên mới tranh luận với em ? Là , sợ cãi với em, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, sợ hại đến con, bà cầu xin , cầu xin đừng gây sự với em, cầu xin đừng chấp nhặt với em, một nuốt cay đắng trong, còn em, thì càng lúc càng lấn tới, từ trong nhà, đến trường học, em đúng là bản lĩnh lắm."

Bà lão trốn trong phòng thấy tiếng giận dữ của con trai, bỗng rơi nước mắt, bưng miệng thút thít.

Hồ Lệ ngờ Khả Trường Giang với cô những điều lúc , sắc mặt cũng biến đổi: "Khả Trường Giang, những lời là ý gì?"

"Ý gì ư?" Khả Trường Giang cũng chịu đủ , đây Hồ Lệ giở trò trong nhà, vì con, vì trở thành trò trong khu gia thuộc, vì để khó xử, chỉ thể giả điếc giả câm.

Không ngờ, sự nhẫn nhịn chịu đựng của , đổi là sự lấn tới của Hồ Lệ, chỉ hoành hành trong nhà, mà còn dám ở ngoài lấy danh nghĩa của để ỷ thế áp , trách những phụ của mấy đứa trẻ học trong lớp Hồ Lệ trong khu gia thuộc, gặp còn niềm nở chào hỏi, giờ đều thèm mặt nữa.

"Em thích việc nhà đến , thì từ nay về cứ ở nhà mà cho , bên trường học sẽ , nhường cơ hội việc cho khác, đừng chiếm chỗ việc."

Không đợi Hồ Lệ nổi giận, Khả Trường Giang sang Hồ Tiếu: "Còn em, ngày mai sẽ đến trường tìm hiểu tình hình, nếu sự thực chứng minh là em cố ý vu oan cho em trai Tống bác sĩ, em cũng cần đến trường nữa, hai chữ 'giáo viên', em xứng."

Hồ Tiếu thể nổi nữa, cô cũng kịp xoa xoa khuôn mặt đỏ sưng giả vờ t.h.ả.m thương, một tay kéo lấy cánh tay chị gái: "Chị, chị xem rể kìa."

Hồ Lệ lúc cũng sắp điên lên , cô thét lên: "Anh quyền gì mà sắp xếp cho em? Em thì , thì thôi, tư cách gì mà quản em?"

Khả Trường Giang hừ lạnh: "Cứ dựa việc công việc của em là do dùng quân công đổi lấy, rút là thể rút."

Hồ Lệ tức giận đến mức n.g.ự.c trào dâng dữ dội: "Được, giỏi lắm, thì chúng cũng sống với nữa, ly hôn ."

________________________________________

Khả Trường Giang hầu như chút do dự: "Ly, sẽ báo cáo ly hôn ngay bây giờ."

Hồ Lệ câu của chặn đến mức suýt ngất , nước mắt trào , ngoảnh chạy phòng thu dọn ít đồ, bế con phóng khỏi cửa.

Hồ Tiếu còn cách nào, chỉ thể đuổi theo chị gái ngoài.

Ra khỏi khu gia thuộc, Hồ Tiếu kéo Hồ Lệ : "Chị, giờ chị bế con định ?"

Hồ Lệ đỏ mắt : "Chị còn thể , đương nhiên là về nhà ."

Sắc mặt Hồ Tiếu tự nhiên: "Tình hình nhà chị cũng đấy, về đó thì ở thế nào ?" Bố là hai công nhân viên chức, nhưng nhà chỉ bốn mươi lăm mét vuông, hai phòng nhỏ, bố , ông bà, đứa em trai thành niên, ngay cả cô bình thường cũng trải chiếu ngủ đất trong phòng bố , chính vì ở quá chật chội nên thỉnh thoảng mới đến ở bên chị và rể , tiện, ăn uống cũng hơn nhà, còn đang tính nhờ chị giúp tìm cho một đối tượng sĩ quan trong quân khu, nếu chị và rể thật sự ly hôn, thì cô còn trông mong gì nữa.

"Chị, giờ quá muộn , cứ thế chạy về nhà e là lắm, về khu gia thuộc , chuyện ngày mai tính tiếp." Hồ Tiếu khuyên.

Hồ Lệ chịu: "Chị thà về nhà trải chiếu ngủ đất trong phòng bố còn hơn là , nếu nhận với chị, chị tuyệt đối tha cho ."

Vân Vũ

 

Loading...