Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 26: Chân của cụ Tề

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:48:20
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngửi thấy mùi thuốc, Tống Tử Dịch liền hỏi Tống Vân: "Đây là t.h.u.ố.c sắc cho ?"

Tống Vân gật đầu: "Ừ, bệnh nặng lắm. Thuốc tác dụng tiêu viêm, nhuận phổi. Tuy thể khỏi ngay nhưng sẽ giúp dễ chịu hơn. Cứ kiên trì điều trị, sẽ khỏe thôi."

Tống Tử Dịch gật đầu mạnh, ánh mắt chị tràn ngập sự ngưỡng mộ: "Chị ơi, chị nhiều thứ thế? Có học ở trường ?"

Tống Vân lắc đầu: "Trường dạy những thứ . Chị từ sách đấy. Sau em cũng chăm sách nhé, trong sách cả thế giới đấy."

"Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành!" Tống Tử Dịch hứa.

Nhắc đến chuyện học, Tống Vân chợt nhớ hôm nay quên hỏi chú Lưu về việc học của Tử Dịch.

Khi múc cháo trắng cho em, lòng cô chợt dâng lên chút áy náy: "Hôm nay bận quá, chẳng mua nổi quả trứng nào. Ngày mai chúng nhất định sẽ cải thiện bữa ăn."

Tống Tử Dịch chẳng chê bai gì, ăn cháo khen ngon: "Cháo chị nấu ngon lắm, thơm hơn cả thịt !"

Nghe em , Tống Vân suýt tin thật, búng nhẹ mũi em trai: "Ăn nhanh , lát nữa chúng còn lên Dương Pha."

Rút kinh nghiệm, hôm nay cô quyết định sớm, chứ ngày nào cũng thức khuya thì sắt cũng chịu nổi.

Hai chị em ăn tối xong, nghỉ ngơi một lúc. Đợi t.h.u.ố.c trong nồi đất nguội bớt, Tống Vân rót hết ấm, mang theo hai chiếc bát đất, một gói đường trắng cùng nồi cháo nấu, dắt em lên núi ánh .

Tống Hạo hai đứa sẽ đến, thỉnh thoảng cửa ngóng. Vừa qua tám giờ, hai chị em tới.

"Vào nhanh nào!" Tống Hạo khẽ, ánh mắt rạng rỡ.

Vừa bước , Tống Hạo vội thắp nến lên.

"Bố, , hai ăn tối ?" Tống Vân hỏi ngay.

Tống Hạo gật đầu: "Ăn . Hôm nay đến sớm thế?"

Tống Vân đặt đồ xuống: "Con quan sát , chỗ ai lui tới cả. Đến sớm cũng ."

Trong ánh nến, Tống Vân xuống giường, bắt mạch cho Bạch Thanh Hà, xem sắc mặt và lưỡi: "Đỡ hơn hôm qua . Con sắc thuốc, giờ còn ấm đây. Con rót cho một bát, sáng mai hâm nóng bát còn uống tiếp."

Cô lấy chiếc bát đất mang theo, rót một bát t.h.u.ố.c đặc sánh.

Tống Hạo để ý ấm và bát đất mới: "Hôm nay mua đồ ?"

Tống Vân gật đầu: "Nhà thuê chẳng gì, hôm nay mua khá nhiều. Nhà còn đang sửa, xong xuôi sẽ mua thêm."

Bạch Thanh Hà cầm bát t.h.u.ố.c con gái đưa, hỏi khẽ: "Tiền và tem phiếu đủ ?" Dù con gái lấy tiền từ Tống Trân Trân, nhưng cha , lúc nào cũng sợ con thiếu thốn, như một bản năng.

"Đủ ạ, con còn nhiều tiền lắm." Tống Vân lấy gói đường, xúc một thìa đợi uống t.h.u.ố.c xong liền đưa ngay: "Mẹ ăn đường cho đỡ đắng."

Bạch Thanh Hà vốn sợ đắng, uống t.h.u.ố.c bao giờ cũng kẹo mứt. Đến nơi , bà dám mong, nào ngờ con gái chu đáo đến thế.

Ngậm đường trong miệng, lòng bà ngọt ngào, nhớ đến ngày sống với Tống Trân Trân. Tống Trân Trân như sinh ích kỷ, lười học, thích đỏm, tiêu tiền như nước. Cha ốm chẳng bao giờ hỏi han, chỉ đòi hỏi mà cho . Trước đây, với tư cách cha , họ luôn bao dung, chẳng so đo, chỉ dạy dỗ con cái.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-26-chan-cua-cu-te.html.]

Giờ sự so sánh, mới thế nào là bản chất xa. Có những kẻ sinh , dùng tình yêu cũng cảm hóa .

Trong khi Tống Vân và Bạch Thanh Hà trò chuyện mật, Tống Tử Dịch hào hứng kể cho Tống Hạo chuyện trong ngày. Nghe xong, Tống Hạo đau lòng tự hào, nhất là khi cô con gái mảnh mai yếu ớt tự gánh hai chum nước. Lòng ông đầy áy náy, nếu vì hai vợ chồng vô dụng , tiểu Vân đến nơi chịu khổ. Ông dám nghĩ đôi vai gầy của con giờ , cũng đủ can đảm , vì ông chẳng giúp gì.

Nói chuyện một lúc, Tống Hạo ngập ngừng: "Tiểu Vân, con nắn xương ?"

Tống Vân nghĩ đến cụ Tề bên cạnh mà bố từng nhắc, chỉ tay sang phía đó: "Bố con xem chân cho cụ Tề ?"

Tống Hạo thầm khen con gái thông minh, phản ứng nhanh, giống .

"Khi mới đến, cụ Tề và cụ Mạc giúp bố nhiều lắm. Nếu họ, lũ khốn sẽ hành hạ bố thế nào. Bố nghĩ, nếu con nắn xương, giúp thì giúp họ."

Học y thuật cổ truyền, nắn xương, nhưng xem tình hình .

"Vậy con qua xem thử, con chút ít." Tống Vân dậy.

Tống Hạo vui mừng, bảo Tử Dịch ở với , còn dẫn con gái sang nhà bên.

Bên đó, hai cụ già, một đau chân, một đau lưng ngủ , đang trằn trọc thì tiếng Tống Hạo gọi cửa.

Cụ Mạc tưởng Tống Hạo mang đồ ăn đến, áy náy dậy mở cửa, miệng lẩm bẩm: "Chúng đói, thật đấy, cần mang đồ sang ."

Cửa mở, Tống Hạo dắt Tống Vân , thấy phòng tối om liền hỏi: "Sao thắp đèn? Hôm qua để nến mà?"

Cụ Mạc khổ: "Cũng chẳng việc gì, thắp đèn phí nến." Nói thắp nến.

Phòng sáng lên, cụ Mạc mới thấy Tống Hạo dẫn theo một cô gái trẻ xinh , giống Bạch Thanh Hà, liền đoán lai lịch.

Tống Hạo thẳng: "Đây là Tống tri thức, chút y thuật, mời cô sang xem chân cho cụ Tề."

Hai cụ thấy Tống Hạo gọi con gái là "Tống tri thức", ông tiết lộ quan hệ, nên cũng giả vờ , chào hỏi Tống Vân niềm nở.

Tống Vân miệng ngọt chào "cụ Tề", "cụ Mạc", đến bên giường bảo cụ Tề thẳng, kiểm tra kỹ chân thương.

"Gãy xương, điều trị kịp thời nên nhiễm trùng." Tống Vân ngắn gọn.

Cụ Mạc sốt ruột hỏi: "Vậy ? Bọn cho cụ đến bệnh viện ."

Không vấn đề tiền bạc, lũ khốn chỉ họ đau khổ, coi đó là thú vui, bao giờ cho họ chữa trị tử tế.

Tống Vân dậy, nhẹ nhàng với cụ Mạc: "Cụ đừng lo, vết thương vẫn trong tầm kiểm soát. Ngày mai cháu rừng hái t.h.u.ố.c tiêu viêm, trưa thể dùng ngay, tối sẽ nắn xương. Không khó , chắc chắn sẽ khỏi."

Hai cụ thấy cô nhẹ tựa lông hồng, như chữa cảm vặt, lòng cũng yên , luôn miệng cảm ơn.

"Không cần cảm ơn ạ. Thời buổi khó khăn, chúng giúp đỡ lẫn , cùng vượt qua. Tương lai tươi sáng đang chờ phía , nhất định kiên trì."

Hai cụ vốn là kiên cường, lời Tống Vân càng thêm phấn chấn, đều thầm quý cô gái xinh , bụng tài .

 

Loading...