Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 269: Đây là con dâu của tôi

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:07:00
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Uyển Tống Vân chặn họng bằng một câu, trong lòng tức giận nhưng dám tiếp tục vặn vẹo chủ đề nữa, liền chuyển sang hỏi: "Cô và ca ca Mặc Nam rốt cuộc là quan hệ gì?"

Tống Vân xếp chiếc chậu men trong túi lưới, thậm chí chẳng thèm Lý Uyển một cái, chỉ bình thản như trả lời: "Liên quan gì đến cô!"

Lý Uyển tức điên lên, "Cô ? đang chuyện tử tế với cô, c.h.ử.i ? Y sĩ quân khu tỉnh Xuyên của các cô đều tố chất như cô ?"

Tống Vân xếp đồ xong, bệ cửa sổ thu quần áo lót và tất giặt từ tối hôm qua, thèm để ý đến Lý Uyển.

Có vẻ như thái độ của Tống Vân chọc tức, trong lòng Lý Uyển bỗng bốc lên một luồng hỏa khí, đột nhiên lao đến giá để hành lý, hất tung tất cả chậu men và túi hành lý mà Tống Vân mới xếp lên xuống đất, vẫn hả giận, còn giơ chân đạp mạnh mấy cái lên chiếc chậu men hất đổ.

Tống Vân vứt đống quần áo và tất thu về lên giường, thẳng đến giường Lý Uyển, nhấc túi hành lý của cô lên, kéo phéc-mơ-tuya.

"Cô ?" Lý Uyển hét lên.

Tống Vân căn bản thèm để ý đến cô , thẳng đến bên cửa sổ, ném nguyên cái túi hành lý của cô ngoài.

Tuy chỉ là tầng hai, nhưng túi hành lý mở khóa, một cái ném , đồ đạc bên trong văng tứ tung, rơi vãi lả tả mặt đất đầy bùn đất bên ngoài.

Lý Uyển thét lên một tiếng, cũng kịp tìm Tống Vân lý luận nữa, chạy vội ngoài. Quần áo giày dép trong túi của cô là những chiếc váy liền thích nhất, còn một chiếc áo khoác mới mua, mặc nào.

Vân Vũ

Bất kể là quần áo mới cũ, giờ đều lăn lộn ngoài , dính đầy bùn đất. Lý Uyển tức điên lên, khi cô xách túi trở về phòng thì Tống Vân , hành lý cũng còn nữa. Trong phòng, chậu men, bàn chải đ.á.n.h răng, cốc uống nước và hộp cơm của cô đều dẹp lép, loại dẹp lép đến mức như búa đập nát .

Lý Uyển tức giận đến mắt đỏ ngầu, tìm Tống Vân lý luận, nhưng sợ việc to chuyện sẽ ảnh hưởng đến , đành tạm thời nuốt giận lành.

Tống Vân xách túi và hội hợp với Tề Mặc Nam, Hà Hồng Quân bên ngoài nhà khách. Mọi trong đội đặc chiến lượt xách túi . Nghiêm Phong dẫn đầu, cùng đến nhà hàng quốc doanh. Hôm nay Nghiêm Phong đãi tiệc, mời bộ đội đặc chiến ăn cơm, xuất tiền, đủ tem phiếu thì tự góp, ăn xong thẳng đến nhà ga.

Hôm nay Nghiêm Phong đặc biệt vui mừng, nhận hai huân chương lao động hạng nhất, hai nghìn tệ tiền thưởng, và còn một tương lai tươi sáng hơn nữa.

Vào lúc ba giờ chiều, Tống Vân lên chuyến tàu trở về tỉnh Xuyên.

Phải tàu hai ngày hai đêm, trình ghế cứng.

Cô vô cùng nhớ nhung ghế cứng và ghế mềm.

Lúc lên tàu, Nghiêm Phong hỏi cô bổ sung vé lên toa , cô , nhưng các đồng đội đều ở toa ghế cứng, ngay cả Nghiêm Phong cũng ở toa ghế cứng, một cô hưởng đặc cách chắc chắn là , nên từ chối.

Ban ngày thì còn đỡ, tán gẫu, ăn hạt dưa, đ.á.n.h bài, thời gian cũng trôi qua.

Ban đêm thì khó chịu hơn, ngủ, còn tiếng ngáy hết chỗ đến chỗ , đủ loại mùi thức ăn, mùi chân hôi và mùi mồ hôi hòa lẫn , khiến Tống Vân - giác quan nhạy bén hơn bình thường - vô cùng khổ sở.

Tề Mặc Nam lục trong túi lấy hai quả quýt, bóc vỏ nhét vỏ quýt trong một chiếc khẩu trang vải, đưa cho Tống Vân, "Đeo ."

Tống Vân tiếp lấy đeo , mũi đầy hương thơm của vỏ quýt, ừm, thoải mái hẳn.

Mọi xung quanh đều ngủ , hai cũng khó chuyện, cứ thế yên lặng, bao lâu, mi mắt Tống Vân dần trĩu nặng.

Tống Vân tiếng hét của nữ tiếp viên tàu đ.á.n.h thức, "Có bác sĩ , bác sĩ nào ở đây ?"

Tống Vân mở mắt, phát hiện đang dựa vai Tề Mặc Nam, vội vàng thẳng giơ tay, " là bác sĩ, chuyện gì xảy ?"

Ánh mắt nữ tiếp viên sáng rỡ, chạy đến kéo Tống Vân, "Nhanh lên, nhanh lên, ở toa phía một đồng chí ngất xỉu ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-269-day-la-con-dau-cua-toi.html.]

Tống Vân đeo túi chéo lên vai, theo nữ tiếp viên, Tề Mặc Nam bảo Hà Hồng Quân ở trông hành lý, cũng theo cùng.

Đi xuyên qua hai toa tàu, Tống Vân đến toa 3, so với sự yên tĩnh của các toa khác, toa ồn ào hỗn loạn.

"Khổ quá, con dâu mà cả nhà chúng nâng như nâng trứng mà nỡ lòng cuốn theo hết tiền trong nhà, dẫn theo cháu gái yêu quý của theo trai hoang bỏ trốn, thương con trai quá! Vì con tiện nhân trơ trẽn , ở nhà tìm sống tìm c.h.ế.t, nếu đưa nó về, con trai cũng sống nổi, nhà sắp tan cửa nát nhà !"

Nữ tiếp viên bước lên quát, "Tránh , tránh , tránh , bác sĩ đến ."

Bà lão vốn đang đất vỗ đùi kêu trời c.h.ử.i đất thấy thế lập tức dậy, chặn phụ nữ đang sàn, "Không cần xem , nó , chỉ là hổ quá ngất thôi, một lúc nữa tự khắc tỉnh, phiền bác sĩ nữa ."

Xấu hổ quá ngất? là một từ mới.

Tống Vân đôi mắt láo liên của bà lão, ngay là bà đang giở trò.

"Vẫn nên xem qua , thông thường sẽ ngất xỉu, hoặc là bệnh, hoặc là tiếp xúc với thứ gì đó khiến hôn mê, xem là trường hợp nào."

Lời Tống Vân dứt, ánh mắt nữ tiếp viên bà lão khác, lập tức nghiêm mặt : "Mời bà tránh ."

Bà lão ưỡn ẹo cứng cổ chống nạnh, " tránh, đây là con dâu , bảo chữa là chữa."

Tống Vân cao hơn bà lão một cái đầu, từ bên cạnh cổ bà lão thể thấy nửa của phụ nữ sàn. Người phụ nữ mặc áo sơ mi đích thực còn khá mới, quần màu xanh đậm, giày vải đen, một đoạn cổ tay lộ làn da trắng nõn, bàn tay cũng giống bàn tay lao động quanh năm. Nhìn bà lão, ăn mặc điển hình của một nông phụ nông thôn, da đen tay thô, bàn tay lao động nặng quanh năm.

Hai như thế , thế nào cũng giống một nhà.

Lúc , ông lão ở phía bên từ từ dậy, ôm đứa trẻ đang ngủ say di chuyển ngoài.

Tống Vân sớm để ý ông lão , chủ yếu là vì đứa trẻ trong lòng ông quá nổi bật. Đứa trẻ chừng hơn hai tuổi, mặc bộ quần áo bằng vải cotton mịn kẻ ô đen trắng, là một bộ, nổi bật, thêm da đứa trẻ trắng, tạo nên sự tương phản rõ rệt với ông lão da đen nhẻm, quần áo bẩn thỉu cũ kỹ, khó khiến chú ý.

Tống Vân Tề Mặc Nam.

Tề Mặc Nam rõ ràng cũng để ý ông lão, tiếp nhận tín hiệu từ Tống Vân, bước nhanh tới, chặn mặt ông lão.

Ông lão thấy mặc quân phục chặn đường , thể rõ ràng run rẩy, đó gượng tỏ bình tĩnh : "Anh gì? Chặn đường gì?"

Tề Mặc Nam đứa trẻ trong lòng ông , "Đứa trẻ từ ?"

Ông lão siết chặt đứa trẻ trong lòng, run run : "Đây là cháu gái ."

bên cạnh hùa theo, " đó, đứa bé là cháu gái của ông , con dâu ông cuốn theo tiền tài trong nhà, dẫn theo đứa bé theo trai hoang bỏ trốn, họ đuổi mãi mới đuổi tới đây, thật đáng thương quá."

Tề Mặc Nam hướng hùa theo hỏi: "Anh thấy đứa trẻ gọi ông là ông nội ?"

Người đó lắc đầu, "Không , đứa bé chẳng lúc nào cũng đang ngủ đó ."

"Đứa trẻ lớn cỡ nhà trong tình huống như thế thể ngủ yên như ?" Tề Mặc Nam hỏi.

Người đó cứng họng, "Trẻ con mà, càng ồn ào càng ngủ ngon, đều thế ."

lẩm bẩm, "Không đúng chứ, chuyện trùng hợp thế, đột nhiên ngất , đứa trẻ cũng ngủ tỉnh, mặc cho hai vợ chồng già ở đây đông tây, ai thật giả thế nào."

 

Loading...