Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 276: Nấm Đỏ Đỏ, Nằm Trên Ván

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:07:07
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tất thủ tục, gia đình họ Lưu vội vã chạy ngay giấy đăng ký kết hôn cho Lưu Tuấn và Xưởng Hoa. Có quan hệ thiết thì việc đều dễ dàng, chỉ cần sửa ngày tháng giấy đăng ký kết hôn, mang lên cảnh sát cục, liền thả .

Sau khi Lưu Tuấn tù, cả căn nhà lẫn đứa con đều Hứa Thục Hoa đoạt mất, tức đến mức suýt nổ tung tại chỗ.

Đứa con thì quan tâm, nhưng căn nhà, vốn là phòng cưới định dùng để kết hôn với Xưởng Hoa, thể đưa cho Hứa Thục Hoa? Đưa hết cho Hứa Thục Hoa , và Xưởng Hoa sẽ sống ở ? Chẳng lẽ về sống chung với bố ? Chỗ đó vốn chật chội, bất tiện.

Con vốn , vết thương lành quên ngay cái đau.

Có lẽ vì gia thế họ Lưu quá mạnh, khiến sống quá lâu những ngày tháng ngạo mạn, coi trời bằng vung, tưởng rằng thứ đều nên xoay quanh .

Tóm , Lưu Tuấn nuốt trôi cái hận , khẳng định chuyện chính là do Hứa Thục Hoa đang chơi xỏ .

Đêm hôm đó, Lưu Tuấn dẫn theo một đàn ông lén lút đến tiểu Mao thôn, trèo tường sân nhà họ Hứa.

Trong bóng tối, Tống Vân từ từ mở mắt, cô nghiêng tai lắng , xác định nhầm, lẻn nhà họ Hứa, đang mò mẫm về phía căn phòng cô và Hứa Thục Hoa đang ở.

Tống Vân lay Hứa Thục Hoa dậy, “Đừng lên tiếng, yên đấy.”

Hứa Thục Hoa lập tức tỉnh táo, cô bịt miệng, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Bên ngoài cửa, Lưu Tuấn chỉ cánh cửa đang đóng chặt, bằng giọng khẽ với đàn ông bên cạnh, “Cậu trong xé quần áo của cô , cần gì khác.”

Người đàn ông đó gian tà hai tiếng, “Không động ?”

Lưu Tuấn trừng mắt đàn ông đó, “Động cái khỉ gì? Cậu tưởng đây là chỗ nào? Người nhà họ Hứa c.h.ế.t hết ? Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, việc dặn .”

Lưu Tuấn sờ chiếc máy ảnh treo ngực, trong lòng nghĩ chỉ cần chụp bức ảnh Hứa Thục Hoa và đàn ông hoang dã ăn mặc che cùng , lấy ảnh đe dọa cô , sợ gì cô ngoan ngoãn trả nhà chứ.

Người đàn ông đó chặc lưỡi, sờ sờ mũi, lấy dụng cụ , thành thạo mở cánh cửa then cài từ bên trong.

Tống Vân ngay ở cửa phòng, đợi cửa mở , hai lượt bước , cô giơ tay lên c.h.é.m hai nhát, hai gần như ngất cùng lúc.

Tống Vân nghiêng , dùng che khuất tầm mắt của Hứa Thục Hoa, giơ cổ tay lên quét chiếc máy ảnh treo n.g.ự.c Lưu Tuấn, thu máy ảnh trong ô lưu trữ.

Hứa Thục Hoa thắp dầu lên, căn phòng sáng rõ, cô thấy rõ hai đất, một quen, một chính là ông chồng cũ bụng của cô.

Hứa Thục Hoa tức giận đến đỏ mắt, tìm một cây gậy trong phòng, giáng mấy gậy thật mạnh hai để trút giận.

“Giờ ?” Hứa Thục Hoa hỏi.

Tống Vân khẽ nhếch mép, “Đương nhiên là báo cảnh sát, tố cáo chúng đột nhập nhà để cướp.”

Hứa Văn Hoa gọi dậy, khi chuyện cũng tức đến mức kém, lập tức đạp xe báo cảnh sát.

Hai bất tỉnh cảnh sát khiêng , khi Lưu Tuấn tỉnh dậy, choáng váng một chút, tưởng rằng từng khỏi tù.

Thế là, Lưu Tại Thành một nữa bắt đầu bôn ba vì Lưu Tuấn.

Người báo án là Hứa Thục Hoa, cho con trai tù, trừ khi Hứa Thục Hoa rút đơn.

Đương nhiên, Lưu Tại Thành cũng thể dùng quyền lực của để ép buộc đưa con trai .

như , rủi ro sẽ lớn, đồng nghĩa với việc tự đưa tay đưa điểm yếu tay đối thủ, bất lợi cho , nên một nữa đến tiểu Mao thôn, tìm Hứa Thục Hoa đang thu xếp hành lý chuẩn rời khỏi huyện Liên Hoa.

Sau một hồi giằng co, Hứa Thục Hoa đồng ý rút đơn, với điều kiện bồi thường năm trăm tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-276-nam-do-do-nam-tren-van.html.]

Năm trăm tệ nhỏ, dù nhà họ Lưu thể dễ dàng lấy tiền , lòng Lưu Tại Thành cũng đau nhói mấy , nhưng vì con trai, đành đau lòng đồng ý.

Chỉ là còn , lầm của con trai chỉ dừng ở năm trăm tệ, mà còn một chiếc máy ảnh mượn từ ban tuyên truyền cánh mà bay, đang chờ ông bố đẻ của tay dàn xếp.

Qua chuyện cũng hiểu , nhà họ Hứa khó đối phó hơn tưởng, chỉ riêng con nhóc Hứa Thục Hoa khiến ăn mấy món hời đắng, nếu Hứa sư trưởng tự tay tay, thì sẽ thế nào đây?

Lưu Tại Thành vốn còn nghĩ tìm cơ hội dằn mặt nhà họ Hứa, giờ xem , thôi , địa vị và phận của , thích hợp để kết thù quá nhiều.

Hứa Thục Hoa khi lấy năm trăm tệ, đưa cho bà một trăm, đưa cho nhị tẩu một trăm, ba trăm còn đưa hết cho Tống Vân.

Tống Vân lấy, “Đây là tiền bồi thường của em, đưa cho chị gì?”

Hứa Thục Hoa ép tay cô, “Nếu chị, em căn bản lấy khoản bồi thường , thậm chí thể chúng hãm hại.”

Một hồi khước từ, Tống Vân thật sự thể thắng nổi sự cứng rắn của Hứa Thục Hoa, đành tạm thời nhận lấy, dùng tiền mua đồ cho Tinh Bảo .

Hai thu xếp xong hành lý chuẩn rời , Hứa Tuyết Hoa hớt hải chạy về, chạy đến mức thở , thấy Tống Vân vẫn còn ở nhà, vội chạy đến mặt Tống Vân, nắm lấy tay Tống Vân, “Nhanh, nhanh với em đến trạm vệ sinh, một nhà năm đều bất tỉnh, trông như trúng độc, em thật sự bó tay, trong làng chịu đưa họ đến trạm xá, chị với em xem .”

Hứa Tuyết Hoa cũng hết cách, cô thể gia đình năm c.h.ế.t ngay mắt , nhưng cô khả năng cứu chữa gia đình đó, mới nghĩ đến Tống Vân đang là quân y, nên mới liều mạng chạy về.

Tính mạng con là quan trọng, Tống Vân chỉ thể đặt túi hành lý thu xếp xuống, theo Hứa Tuyết Hoa đến trạm vệ sinh.

Hứa Thục Hoa và nhị tẩu Trương Thúy Hương cũng theo.

Đến trạm vệ sinh, trong căn phòng lớn, năm lớn nhỏ la liệt, bên ngoài phòng bảy tám dân làng đang bàn tán xôn xao.

“Tránh chút.” Hứa Tuyết Hoa đẩy mấy chắn ngay cửa, kéo Tống Vân bước phòng khám.

Tống Vân lập tức kiểm tra cho năm đất, triệu chứng của năm đều giống , khóe miệng và n.g.ự.c đều vết m.á.u lớn, và triệu chứng mất nước, tất cả đều hôn mê sâu, thể thấy trúng độc nhẹ, triệu chứng nghiêm trọng.

Một nhà năm cùng lúc trúng độc, thông thường đều liên quan đến ăn uống.

Bên ngoài hướng trong hét, “Bà nhà sáng nay thấy vợ Lục Tử núi hái nấm về, trưa ăn nấm, chắc chắn là ăn nấm độc, đây trong làng chúng một nhà y hệt tình trạng của bọn họ bây giờ, đó c.h.ế.t hết.”

Lại , “Nhà Lục Tử thế , chắc cũng khó sống nổi, thấy còn nghiêm trọng hơn nhà , lúc chúng khiêng , thật sự một chút phản ứng nào.”

Vân Vũ

Tống Vân ngơ những lời của những , dậy đến bàn thao tác lấy một hộp nhôm và một cái kẹp, với tay túi xách lục lọi, thực là lấy từ ô lưu trữ một đoạn Tử Ngưu Nha.

lưng với , ngay cả Hứa Tuyết Hoa cũng rõ cô đang gì.

Một lúc , Tống Vân giã nát một đoạn Tử Ngưu Nha còn dính lá thành dạng hồ, thêm chút nước pha dung dịch dinh dưỡng cấp thấp , khuấy đều thành một bát cháo xanh lè, cho hai lớn ba trẻ nhỏ năm mỗi uống hai ngụm.

Cho uống xong cháo, Tống Vân bảo Hứa Tuyết Hóa đóng cửa , cô châm kim cho bệnh nhân.

Châm kim cởi áo, trong bệnh nhân một phụ nữ lớn và một bé gái, tiện để đàn ông bên ngoài thấy.

Châm kim đẩy độc cho năm , cần tiêu hao nhiều tinh lực và thời gian, từ hai giờ chiều, mãi đến sáu giờ tối, Tống Vân mới kết thúc việc châm kim.

Lúc , xảy chuyện lớn như , trưởng thôn Hạ Ba thôn vốn từng lộ diện giờ mới vội vã tới, nhưng sắc mặt , dường như đến để hạch tội.

Người bước trạm vệ sinh, tình hình hiện tại của gia đình năm nhà Lục Tử còn thèm hỏi một câu, mở miệng định tội cho Hứa Tuyết Hoa, “Bác sĩ Hứa ? hỏi cô , xảy chuyện lớn như , tính mạng con là quan trọng, cô đưa đến trạm xá, để ở đây chờ c.h.ế.t, rốt cuộc là ý đồ gì, cô gánh vác nổi trách nhiệm ?”

 

Loading...