Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 333: Kết cục
Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:26:17
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Mặc Nam nhận lời việc xong, ngay chiều cùng ngày khỏi nhà, cũng dùng thủ đoạn gì, ngày thứ hai cảnh sát tới thôn Quế Tử, bắt trói Đại Cương .
Kim Phụng Anh tới thôn Thanh Hà một chuyến, mang cho Tống Vân một giỏ rau do chính cô tự trồng, đáy giỏ còn để mười quả trứng gà.
Kỷ Nguyên Huy thấy Kim Phụng Anh, mắt sáng rực.
“Đồng chí Kim, mấy thứ cô mang về , thể xin chút thứ khác ?” Kỷ Nguyên Huy .
Kim Phụng Anh ngơ ngác một mặt, “Gì cơ?”
Cô là một tri thức thanh niên nghèo rớt mùng tơi, ngoài chút rau trứng , còn thứ gì khác thể mang tặng chứ?
“Cái thứ ‘diệm căn’ mà cô từng tới, cô còn ?”
Kim Phụng Anh mặt mày kinh ngạc, ngờ Kỷ Nguyên Huy đòi thứ , cô vô thức cúi mắt xuống chỗ của Kỷ Nguyên Huy.
Kỷ Nguyên Huy ngượng ngùng, “Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là tò mò, từng thấy qua loại t.h.u.ố.c , nghiên cứu một chút thôi.”
Kỳ thực Tống Vân cũng tò mò, thứ cô chỉ từng thấy trong sách.
Tống Vân , “Đồng chí Kim, chúng chỉ tìm hiểu thêm về d.ư.ợ.c tính của loại d.ư.ợ.c thảo đặc biệt , sẽ dùng việc khác , cô yên tâm.”
Kim Phụng Anh cũng nghĩ nhiều như , chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, nhưng họ giải thích như cũng hợp lý, nếu sự tò mò của các thầy t.h.u.ố.c về d.ư.ợ.c liệu, thì nhiều cách sử dụng các loại thảo d.ư.ợ.c đến thế.
“Ngoài diệm căn, còn một ít d.ư.ợ.c liệu khác, đều là đặc sản của Lĩnh Nam, ngày mai mang hết đến cho các bạn.” Kim Phụng Anh vui vẻ .
Kỷ Nguyên Huy vui mừng khôn xiết, nếu hôm nay cùng Tống Vân bào chế thuốc, theo Kim Phụng Anh về thôn Quế Tử ngay lúc .
Kim Phụng Anh , Lưu Phương Phương vội vã chạy tới.
“Chị Vân, chị thể cùng em về nhà em một chuyến ?”
Tống Vân thấy sắc mặt cô bé , vội hỏi: “Xảy chuyện gì ?”
Lưu Phương Phương mắt đỏ lên, “Lại là cái Lý Đại Nê đó, thật là hổ, cô chồng , còn chạy đến nhà em tìm trai em, trai em căn bản thèm để ý tới cô , cô đột nhiên điên cuồng, rằng nếu trai em cưới cô về, cô sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t ngay cửa nhà em.”
Tống Vân kinh ngạc, “Thật sự đ.â.m đầu ?”
Lưu Phương Phương lắc đầu, “Cô đâm, nhưng cô vấp ngã cửa nhà em, giờ đất chịu dậy, ngã đau động đậy , bắt trai em chịu trách nhiệm.”
Tống Vân lấy túi đeo, “Ngã chỗ nào?”
Lưu Phương Phương , “Cô ngã thắt lưng, nhưng em thấy dáng điệu của cô , giả vờ, bố em cũng nghĩ cô giả vờ, nhưng cô chịu dậy, cứ động là hét đau, cửa nhà em trời kêu đất, còn là trai em hại cô thành như , bắt trai em chịu trách nhiệm.”
Tống Vân giao t.h.u.ố.c thành của cho Tư Phong Niên, tự theo Lưu Phương Phương cửa, đường hỏi: “Em Lý Đại Nê kết hôn ? Vậy cô còn đến quấy rối trai em?”
Lưu Phương Phương hừ một tiếng, “Chúng em cũng là hôm nay mới , bố Lý Đại Nê vì tham của hồi môn, gả Đại Nê cho tên lão ác nổi tiếng trong làng, vợ của là đ.á.n.h c.h.ế.t, chồng cũng chẳng , giỏi hành hạ con dâu lắm, gả qua đó mấy ngày, Lý Đại Nê chịu nổi, nhớ cái của nhà chúng , thừa lúc nhà đó để ý, trốn chạy tới đây.”
Tống Vân xong chỉ lắc đầu, đúng là một thứ gạo nuôi muôn vạn .
Có những bố dốc hết tất cả để cho con cái những thứ nhất, chỉ sợ con cái chịu khổ chịu tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-333-ket-cuc.html.]
Có những bố tìm cách bóc lột con cái, bóc lột đến tận xương tủy thì chịu buông tha, chỉ vì một chút tiền một chút lợi, tự tay đẩy con hố lửa, chà —
Có thấy Tống Vân tới, chủ động nhường đường, để Tống Vân và Lưu Phương Phương .
Trước cổng sân, Lý Đại Nê đất gào , giọng khàn đặc, thể thấy gào ít thời gian.
“Ôi trời, ôi trời, thắt lưng gãy , chân mất cảm giác , liệt mất , trời ơi, đây, chi bằng trời cho c.h.ế.t quách cho xong.”
Tống Vân xổm xuống cạnh Lý Đại Nê.
Lý Đại Nê thấy Tống Vân, lập tức hét lên, “Đừng động , đừng động , đau lắm, c.h.ế.t mất thôi!”
Tống Vân căn bản động, cô chăm chú Lý Đại Nê, thấy miệng cô hét đau, nhưng mặt chút sắc thái đau khổ nào, trong lòng chế nhạo, diễn xuất còn .
“Cô đau chỗ nào?” Tống Vân hỏi.
Lý Đại Nê hét, “ đau khắp , cô đừng động .”
“Toàn đều đau ?” Tống Vân hỏi.
Lý Đại Nê hét, “ đều đau, đừng hỏi nữa, cô đừng động , đau lắm, chịu nổi.”
Tống Vân đầu với Đội trưởng Lưu, “Nếu đều đau, thể là ngã trúng dây thần kinh , mắc bệnh thần kinh , chữa , ước chừng cũng còn mấy ngày để sống, nhanh chóng cho gọi nhà cô tới khiêng về chuẩn hậu sự .”
Lý Đại Nê sững sờ, ngay đó hét, “Không , đều đau, chỉ là, chỉ là đau thắt lưng, chân mất cảm giác, dậy nổi.”
Đám dân làng vây xem nhịn phì.
Vân Vũ
Tống Vân nhưng vẫn nghiêm túc , “Chân mất cảm giác ? Thế thì tiêu , chắc chắn là ngã trúng cột sống thắt lưng giật dây thần kinh não , đây cũng là bệnh thần kinh, cũng chữa , chắc là liệt , tình huống như cô, sống thì đến bệnh viện cưa chân, cưa bỏ hai cái chân , như mới bảo tính mạng.” Nói sang Đội trưởng Lưu , “Chú Lưu, còn đực đó gì, nhanh cho gọi ông Trương dắt xe bò tới , vết thương thể chậm trễ , lập tức cưa chân, thì thương thế lan rộng, lát nữa thắt lưng cũng mất cảm giác thì toi đời.”
Lý Đại Nê thấy mang cô cưa chân, sợ đến mức lập tức bò dậy, “Không cần cần, đột nhiên đau nữa , cưa chân.”
Dân làng đến phun cơm.
Đội trưởng Lưu và thím Lưu cảm thấy hổ hết mặt, loại , là con dâu của họ, còn sinh cho nhà họ một đứa cháu, nếu đứa cháu cũng mang trí tuệ như thì .
Lý Đại Nê phản ứng chậm, Tống Vân lừa, tức chịu nổi, chỉ tay Tống Vân định mở miệng chửi.
Đội trưởng Lưu lên tiếng , “Cô nhất suy nghĩ kỹ hãy mở miệng, đồng chí Tống bây giờ là một quân nhân quang vinh, nếu cô dám dùng lời lẽ bẩn thỉu để nh.ụ.c m.ạ quân nhân, hậu quả cô tự nghĩ .”
Quả nhiên, Lý Đại Nê câu của Đội trưởng Lưu trấn áp, những lời tục tĩu đến miệng lập tức nuốt .
Ông công sai, Tống Vân bây giờ là Tống tri thức thanh niên ngày , là đối tượng mà Lý Đại Nê thể trêu chọc, hơn nữa bây giờ quan trọng là cãi với ai, mà là nghĩ cách ở cái nhà .
“Bố, bố cho con ở , nếu con về, chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mất.” Lý Đại Nê rõ Lưu Giải Phóng sẽ đồng ý cho cô ở , bắt đầu công kích Đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu bình thản , “Đừng gọi là bố, bố cô, đây cũng nhà của cô, cô ở đây tính là chuyện gì? Nhanh chóng .”
Lý Đại Nê thấy Đội trưởng Lưu lay chuyển, thím Lưu, thím Lưu trực tiếp nhà, thèm để ý tới cô , Lưu Giải Phóng căn bản , trong nhà dỗ con, Lưu Phương Phương vốn ưa cô , càng trông mong gì, càng nghĩ càng uất ức, cô đang định phịch bệt xuống đất, tiếp tục gào thì mấy thô bạo chen qua đám đông, đầu là một đàn ông bốn mươi tuổi, mặt mày hung dữ, bước lớn tới mặt Lý Đại Nê, rằng một cước đá bụng Lý Đại Nê, đá cô lăn đất, “Con đàn bà hư hỏng, tao cho mày quá mặt lắm đấy?”