Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 338: Thăng Quan
Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:26:22
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu chỉ lặng lẽ rơi lệ, Đại Nha bỗng oà lên nức nở. Bà cháu ôm lấy , đến mức nghẹt thở.
Tống Vân thấy cũng thấy xót xa, thế gian trăm mối, lòng ấm lạnh thất thường.
Lúc rời , Tống Vân nhận những thứ bà lão mang đến, trái còn kẹp một tờ mười tệ trong đơn thuốc.
Khi bà lão đưa đơn t.h.u.ố.c cho cháu gái giữ, tờ tiền mười tệ từ trong đơn t.h.u.ố.c trượt , rơi xuống mặt Vương Đại Nha.
Bà cháu đuổi theo ngoài, nhưng còn thấy bóng dáng Tống Vân và những cùng .
Tống Vân rằng, một hành động thiện tâm của cô chỉ cứu bà cháu đáng thương , mà còn đổi vận mệnh của họ.
Những ngày ở thôn Thanh Hà thật yên bình và dễ chịu. Tống Vân, Tử Dịch và Tề Mặc Nam núi một nữa, săn một ít thú rừng đem về, dùng muối ướp phơi khô trong bóng râm, thể dự trữ một thời gian, ít nhất trong thời gian gia đình sẽ thiếu thịt ăn.
Họ còn đ.á.n.h cá vài , mua thêm hai chiếc vại lớn, chuyên để nuôi cá, như họ thể tùy lúc ăn cá tươi.
Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên loanh quanh các thôn lân cận, tìm hai trường hợp bệnh nan y khó chữa, tự bỏ tiền chữa trị cho , còn nhận về ít ánh mắt khinh bỉ, nhưng rốt cuộc kết quả vẫn là , tình trạng bệnh nhân thuyên giảm, sách y thuật chuyên về bệnh nan y của họ thêm hai bệnh án nữa.
Dù sum họp vui vẻ đến cũng đến ngày chia ly.
Kỳ nghỉ kết thúc, họ từ biệt gia đình, nữa bước lên chuyến tàu trở về tỉnh Xuyên.
Trở về tỉnh Xuyên, Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên đến báo danh tại bệnh viện quân khu, Tống Vân và Tề Mặc Nam cũng nhận giấy tờ mới còn thơm mùi mực.
Tề Mặc Nam thăng lên cấp chính đoàn, vẫn phụ trách đội đặc chiến.
Tống Vân phá cách đề bạt, thẳng lên cấp chính doanh, thăng phó đội trưởng đội đặc chiến.
Giang Cán Mỹ cũng thăng chức, nhưng điều động sang quân khu khác, một thời gian ngắn thể trở , vì mới để Tống Vân tạm thời đảm nhận phó đội trưởng đội đặc chiến, vị trí thích hợp hơn sẽ điều chỉnh .
Cầm tấm thẻ sĩ quan, Tống Vân mới cảm nhận rõ ràng sự đổi, từ giờ phút , cô cũng là một nữ sĩ quan quân đội vinh dự.
Hứa sư trưởng , "Các về chuẩn , ba ngày lên Bắc Kinh tham dự lễ trao thưởng, lão lãnh đạo sẽ đích trao thưởng cho các ."
Ba ngày ?
Tống Vân tính toán thời gian, ba ngày cách ngày khai giảng tiểu học còn một tuần.
Tử Dịch thật may mắn.
Trở về khu gia thuộc, Tống Vân chuyện ba ngày lên Bắc Kinh, Tử Dịch vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên, lập tức chạy về phòng lôi chiếc vali từ gầm giường , lau chùi sạch sẽ, bắt đầu thu dọn hành lý cho chuyến Bắc Kinh.
Lão Cổ cũng háo hức, ông cũng lên Bắc Kinh xem, xem nơi ông từng sống giờ , xem hiệu t.h.u.ố.c của ông giờ thành cảnh tượng nào.
ông thể , những tên tiểu thỏ non trẻ trung trong đội vệ sinh đều nhiệm vụ kiếm quân công cả , để ông lão trong đội vệ sinh việc như trâu ngựa, trực ca, tức c.h.ế.t .
Tuy , ông vẫn vui vì Tống Vân thăng doanh trưởng, lập tức lo liệu tổ chức chúc mừng cho Tống Vân và Tề Mặc Nam.
Nữ doanh trưởng mười chín tuổi, đoàn trưởng hai mươi lăm tuổi, ngoài chẳng ai tin.
Thật là nở mày nở mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-338-thang-quan.html.]
Ba ngày thoáng cái trôi qua, vài tháng, họ và những đồng đội tham gia hành động nữa bước lên chuyến tàu lên phía bắc, Tống Vân mang theo Tống Tử Dịch.
Tống Tử Dịch suốt đường đều vô cùng phấn khích, lảm nhảm ngừng, thể thấy bé vui mừng thế nào khi trở Bắc Kinh, nhưng khi tới Bắc Kinh, trở nên trầm mặc, còn vẻ hoạt bát đường nữa, chỉ im lặng ngắm những cảnh vật hoặc quen thuộc hoặc xa lạ bên ngoài cửa sổ.
Vân Vũ
Chỉ một năm ngắn ngủi, rời , trở về, cảnh vật vẫn , nhưng khác.
Lần họ vẫn ở nhà khách , Tống Vân tự ở một phòng đôi, cô cho Tử Dịch ở cùng.
Sắp xếp hành lý xong xuôi, Tống Vân hỏi Tử Dịch, "Em ? Chúng ngay bây giờ , ngày mai thời gian ."
Tống Tử Dịch , "Ngôi nhà ở Đại học Bắc Kinh thì đến nữa, nơi đó vốn là nhà của công, chắc chắn thu hồi , chúng xem những ngôi nhà mà ." Nơi đến nhất, kỳ thực chính là Đại học Bắc Kinh, lớn lên ở đó, nơi đó nhiều bạn bè của , nhưng thực sự tới Bắc Kinh , nữa, ít nhất là bây giờ.
Tống Vân đều chiều theo , "Được, em thì đó, hôm nay em hết."
Cũng gọi Tề Mặc Nam, hai chị em tự cửa, trong lúc đợi xe buýt, một chiếc xe Jeep chạy ngang qua mặt họ, Tống Vân và trong xe thoáng qua, trong lòng thầm c.h.ử.i một câu thật xui xẻo.
Không ai khác, chính là cái ông bố cho là đúng của Tề Mặc Nam, Tề Quốc Cường.
Tề Quốc Cường rõ ràng cũng nhận Tống Vân, nghĩ tới đứa con trai thăng lên cấp đoàn trưởng, ngang cấp với , nghĩ tới việc ngày mai lão lãnh đạo sẽ đích trao thưởng cho con trai, nghĩ tới cô gái dường như quan hệ hề tầm thường với con trai, đột nhiên bảo vệ binh dừng xe, "Lùi ."
Thế nhưng, khi chiếc Jeep lùi , một chiếc xe buýt tới nơi, Tống Vân thậm chí chẳng thèm chiếc Jeep đang lùi , nắm tay Tống Tử Dịch lên xe ngay.
Tề Quốc Cường từ kính chiếu hậu thấy dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Tống Vân, nhớ dáng vẻ của con trai khi gặp , đơn giản giống hệt , nhịn khinh bỉ lạnh lùng, "Không điều!"
Tống Tử Dịch cũng thấy chiếc xe Jeep, hỏi nhỏ Tống Vân, "Chị, đó là ai ? Chị quen ?"
"Ba ruột của Tề Mặc Nam, nhưng cũng chẳng khác gì bố dượng." Tống Vân .
Tống Tử Dịch nghĩ đến lúc ở thôn Thanh Hà, ông Tề bao giờ nhắc đến bố của Mặc Nam mặt họ, rõ ràng là quan hệ . Cậu còn Mặc Nam , lớn lên bên cạnh ông Tề.
Một năm trời, Tống Tử Dịch cũng trưởng thành nhiều, chứng kiến ít sự ấm lạnh của tình , sẽ còn hỏi những câu ngớ ngẩn kiểu tại cha yêu thương con cái nữa.
Trên đời , chính là loại như , thà nuôi con khác, cũng quan tâm đến đứa con ruột của .
Tề Quốc Cường chính là loại ngu ngốc đó, giờ đây bắt đầu hối hận, hối hận vì sớm hàn gắn quan hệ cha con với Tề Mặc Nam, hối hận vì sớm rõ chân diện mục của Ngô Cầm.
đời , từng t.h.u.ố.c hối hận để uống.
Ngô Cầm sinh cho đứa con trai Tề Vệ Đông, xem mặt sư cũng xem mặt Phật, dù là vì Vệ Đông, cũng thể ly hôn với Ngô Cầm, mất đứa con trai lớn, ít nhất giữ đứa con trai nhỏ, bằng cuộc đời thật đáng thương đáng buồn bao.
Chiếc Jeep trở về khu gia thuộc quân khu, Tề Quốc Cường mặt lạnh như tiền trở về nhà, bước sân thấy Tề Hân dường như cố ý ăn mặc, đeo ba lô bước , thấy liền ngọt ngào gọi, "Ba về , hôm nay về sớm thế?"
Tề Quốc Cường trầm trầm đáp, "Ừ."
Ở góc độ mà Tề Quốc Cường thấy, Tề Hân bĩu môi, đó ngọt ngào : "Ba, con việc ngoài một chút, tối nay về ăn cơm, ba giúp con với một tiếng nhé, con đây." Nói xong xách ba lô thẳng.
Tề Quốc Cường liếc bóng lưng Tề Hân rời , với tay lấy ca nước bàn định uống, phát hiện trong ca trống rỗng, liền dậy lấy bình thủy rót nước, trong bình thủy cũng nước, mặt đen đặt bình thủy xuống.