Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 371: Người nhà ở đâu, nhà ở đó.

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:28:50
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 29 tháng Chạp, công tác cứu hộ kết thúc, tiếp theo là những công việc về y tế và cứu trợ.

Tống Vân gia nhập đội ngũ y tế, tiếp tục ở vùng thiên tai để cung cấp viện trợ y tế cho những sống sót thương.

Bạch Nhuynh Nhuynh và Tử Dịch thì tiếp tục ở trong đội phân loại và phân phát vật tư cứu trợ.

Cũng trong ngày , ba chiếc xe tải đến vùng thiên tai, mang theo ba xe lớn vật tư cứu trợ, bao gồm lương thực, quần áo chống rét, lều bạt chắc chắn và ấm áp hơn, cùng cả xe chăn bông mới tinh.

Toàn bộ khu trại cứu trợ đều reo hò.

Trưởng đoàn theo xe cầm loa lớn hô to, "Những vật tư cứu trợ là do đồng chí Bạch Thanh Phong, Phó giám đốc nhà máy thực phẩm thành phố Kinh, quyên tặng. Mọi hãy cùng cảm ơn hành động nghĩa hiệp của đồng chí Bạch Thanh Phong."

Những tràng vỗ tay như sấm rền vang lên khắp khu trại, tất cả đều hò reo tên đồng chí Bạch.

Bạch Thanh Phong bước xuống từ chiếc Jeep phía , cùng với ông còn Cát Mỹ Lâm, bà lão họ Cố và Bạch Thư Đình mười ba tuổi.

Bạch Nhuynh Nhuynh thấy nhà, lập tức chạy đến, "Ba, , bà ngoại, Thư Đình, đến đây?"

Bạch Thanh Phong đứa con gái gầy hẳn nhưng tinh thần phấn chấn, gật đầu , "Nhuynh Nhuynh lớn , hiểu chuyện ." Con gái vốn hiểu chuyện, chỉ là tính cách khá ngây thơ phóng khoáng, bây giờ trông vẻ chín chắn hơn một chút.

Bạch Nhuynh Nhuynh lao lòng là Cát Mỹ Lâm, ôm lấy nũng nịu, "Mẹ, con nhớ lắm."

"Thế nhớ bà ?" Bà lão họ Cố giả vờ trách móc.

Bạch Nhuynh Nhuynh vội vàng ôm lấy bà lão, "Bà ngoại, con nhớ bà đến mức ngủ đấy."

Vân Vũ

Bà lão , vỗ nhẹ đứa cháu gái yêu quý, vội ngó nghiêng khắp nơi, "Nhuynh Nhuynh, Tiểu Vân và Tử Dịch ? Họ ?"

Bạch Nhuynh Nhuynh giả vờ ghen tị, "Bà ngoại bây giờ cháu ngoại gái và cháu ngoại trai , trong mắt còn đứa cháu gái yêu quý như con nữa ."

Bà lão mắng, "Con bé giờ học đùa với ai đấy? Nhanh lên, cháu ngoại gái và cháu ngoại trai của bà ?"

Bạch Thư Đình cũng tò mò ngó nghiêng, chị họ mà ba ngày nào cũng khen ngợi hết lời trông như thế nào.

Bạch Nhuynh Nhuynh , "Tiểu Vân hiện giờ đang bận lắm, đang ở bên khu lều y tế chữa thương cho , thể kết thúc ngay , con sẽ giới thiệu Tử Dịch cho ." Nói xong, cô vẫy tay về phía Tử Dịch ở xa, gọi .

Tử Dịch thấy gọi tên Bạch Thanh Phong thì đó là , giờ thấy chị họ gọi, liền chạy ngay đến.

Bà lão thấy Tử Dịch đỏ mắt, "Giống Thanh Phong hồi nhỏ thật."

Bạch Thanh Phong cũng xúc động Tử Dịch, "Đương nhiên , đây là cháu trai ruột của mà." Nói cúi xuống, "Tử Dịch, cháu chú là ai ?"

Tống Tử Dịch gật đầu, "Cậu." Rồi sang bà lão, "Bà ngoại, dì." Cuối cùng Bạch Thư Đình, "Anh nhất định là họ ."

Bạch Thư Đình thích ngay em họ , diện mạo khôi ngô, năng rõ ràng, lễ phép, dáng cũng ngay ngắn, thấy đáng yêu.

"Anh là Bạch Thư Đình, Tử Dịch, chữ Dịch là 'dị' trong 'dị dị sinh huy' ?" Bạch Thư Đình hỏi.

Tử Dịch lắc đầu, "Không , là 'dị' trong 'thần thái dị dị' (thần thái rạng rỡ, hùng hồn)."

Bà lão họ Cố bước tới ôm lấy Tử Dịch, "Cháu ngoại ngoan của bà, để bà ngoại cho kỹ nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-371-nguoi-nha-o-dau-nha-o-do.html.]

Cát Mỹ Lâm cũng quý cháu trai , trai, miệng lưỡi ngọt ngào lễ phép, cử chỉ rộng rãi, thật sự khó để thích.

Bạch Nhuynh Nhuynh hỏi Bạch Thanh Phong, "Ba, ngày mai là Tết , lúc đến đây, chắc chắn kịp về ."

Bạch Thanh Phong , "Bà con bảo, nhà ở , nhà ở đó, Tết đến là đoàn viên, chúng đoàn viên ở đây, ăn Tết ở đây, chẳng hơn cái sân lớn thành phố Kinh lạnh lẽo ?"

Bạch Nhuynh Nhuynh cảm động, suýt nữa thì .

Sau cuộc hội ngộ ngắn ngủi, Bạch Nhuynh Nhuynh và Tống Tử Dịch bắt đầu phân loại và phân phát vật tư.

Bạch Thư Đình giúp đỡ, nhưng chỉ một lúc mệt đến mức thở .

Tống Tử Dịch hỏi , "Bình thường tập thể d.ụ.c ?"

Bạch Thư Đình lắc đầu, "Không thời gian tập."

Tống Tử Dịch hiểu, "Vậy bình thường bận gì?"

"Học, để giữ vững vị trí nhất khối, em nỗ lực gấp đôi."

Tống Tử Dịch chợt hiểu, "Hóa , nhưng Thư Đình, học tập tuy quan trọng, nhưng rèn luyện cũng quan trọng, nếu thể , khi bài vở nặng nề hơn, cơ thể sẽ chịu nổi . Chị em , cơ thể là gốc rễ của thứ, sức khỏe thì thứ đều thể, nếu sức khỏe , tất cả đều vô ích."

Bạch Thư Đình mười ba tuổi, đương nhiên hiểu đạo lý , nhưng chỉ hứng thú với việc học, thật sự hứng thú việc khác, nếu lúc khỏi nhà ba cho mang sách vở, chắc giờ học .

Bạch Nhuynh Nhuynh đứa em trai ruột một cái, suy nghĩ một lát, thôi chuyện Tử Dịch cũng là nhất khối, để khỏi tổn thương đứa em trai ruột.

Tử Dịch mỗi ngày ngoài học tập, còn việc nhà, luyện công, đôi khi còn theo Tống Vân núi hái t.h.u.ố.c săn bắn, cũng chơi với các bạn trong khu tập thể, thời gian dành cho việc học nhiều, nhưng vẫn là nhất khối, ai thể lay chuyển.

Dù thể lực của Bạch Thư Đình , nhưng sức chịu đựng , dù mệt chịu nổi, nhưng vẫn kiên trì đến khi phân phát xong bộ vật tư.

Bạch Thanh Phong chuẩn lều bạt và vật tư mà gia đình họ cần dùng, lúc bốn chiếc lều dành riêng cho gia đình họ Bạch dựng xong.

Một gia đình dùng bốn cái lều, thì nhiều, nhưng ai gì, dù những chiếc lều là họ tự mang theo, chỉ mang cho gia đình họ dùng, còn mang theo ba xe lớn vật tư phát miễn phí cho bộ dân nạn, như thì ai còn rảnh bới lông tìm vết gì.

Bạch Thanh Phong, vợ và bà lão họ Cố đều trở về lều nghỉ ngơi, đường hai ngày hai đêm, thật sự mệt lả .

Tống Vân đang băng cho một đứa trẻ trầy xước diện tích lớn , tâm trạng đứa trẻ khá định, đau một chút, nhưng nó dũng cảm chịu đựng, vì bố thương nặng hơn nó, lúc bố băng , nên nó cũng .

"Tiểu Dũng giỏi lắm, thật dũng cảm, sắp xong , cố gắng thêm chút nữa nhé."

Dù là lớn trẻ con, đều thích Tống Vân băng cho, động tác của Tống Vân nhẹ nhàng nhanh chóng, khiến họ đỡ chịu nhiều đau đớn, và kỳ lạ là, chỉ cần vết thương nào Tống Vân băng, luôn mau lành hơn so với khác , là hiệu ứng tâm lý .

Thay băng xong cho Tiểu Dũng, Tống Vân lén đưa cho bé một viên kẹo trái cây lấp lánh, "Phần thưởng cho cháu, đừng với ai nhé."

Tiểu Dũng vui, nắm chặt viên kạọ, gật đầu mạnh, "Cảm ơn bác sĩ Tống."

Tống Vân xoa đầu Tiểu Dũng, "Ngoan."

Những bệnh nhân trong lều đều xử lý vết thương, Tống Vân xách hộp t.h.u.ố.c , khi ngang qua khu vực lều y tế do bác sĩ Lý phụ trách, cô thấy tiếng gào t.h.ả.m thiết của một phụ nữ, "Bác sĩ, xin bác sĩ, hãy cứu con gái , nó mới mười hai tuổi thôi, nếu mất đôi chân, nó sống đây, nó đây! Xin các bác sĩ, đừng cưa chân nó, hãy cứu nó, lạy các bác sĩ, xin các bác sĩ."

 

Loading...