Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 375: Bố già nhất định không bồi thường

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:28:54
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bước từ bệnh viện quân khu, lòng Bạch Nhuynh Nhuynh cứ thấp thỏm yên, mi mắt cô cũng giật liên hồi, khiến cô vô cùng hoang mang, bất an.

"Chị, đang phát ngốc cái gì thế, nhanh lên nào." Bạch Thư Đình thấy chị gái cứ mãi thẫn thờ, liền kéo tay cô một cái.

Bạch Nhuynh Nhuynh tỉnh , mở miệng liền , "Các em xem, liệu bác sĩ Tư và nhỉ?"

Tống Tử Dịch , "Chưa chắc , ngoài khám bệnh vốn dĩ nhất định thể về trong ngày, những nơi xa xôi, hoặc tình trạng bệnh phức tạp, mấy ngày về cũng là chuyện bình thường."

"Vậy ?" Bạch Nhuynh Nhuynh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi.

Bạch Thư Đình đảo mắt khắp nơi, thứ đều mới mẻ. Khung cảnh đường phố khác với sự phồn hoa của nước Y, trang phục của đường cũng chủ yếu là những tông màu tối như xám, xanh nước biển, bộ khung cảnh trông xám xịt, ảm đạm, nhưng từ chính khung cảnh như , thể cảm nhận một sức sống dồi dào, một sức sống khác với sự nhộn nhịp của nước Y, giống như thứ gì đó đang tích trữ lực lượng, ấp ủ, chuẩn phá đất mà vươn lên bất cứ lúc nào. Cảm giác chút kỳ quặc, ngay cả bản cũng tại cảm giác như .

Đột nhiên, vai đ.â.m sầm . Bạch Thư Đình nhíu mày ngoảnh , thấy hai gã đàn ông mặc áo bông công nhân nhưng mang vẻ lưu manh đang từ xuống .

"Thằng nhãi, đường mở mắt ? Mày bố già thương ?" Gã đàn ông cao hơn hét mặt Bạch Thư Đình, vô cùng hung dữ.

Tống Tử Dịch ở phía nhất trở , bên cạnh Bạch Thư Đình, "Sao thế? Cậu chứ?"

Bạch Thư Đình lắc đầu, nhỏ, "Không , gặp kẻ moi tiền thôi." Loại gặp nhiều ở nước Y, thậm chí cách mấy mét ngã xuống, bảo là dọa cho, bồi thường, nếu sẽ kiện các thứ.

Bởi vì gốc Hoa, bởi vì tiền, nên tội, ngay cả cảnh vệ mà họ thuê cũng moi tiền, gặp chuyện , kiện cái nào trúng cái đó, vì chuyện mà bồi thường bao nhiêu tiền . Về , và chị gái chỉ dám xe ngoài, nhưng vẫn sẽ giả vờ xe đ.â.m để moi tiền. Chuyện ở nước Y là chuyện thường tình, quen .

Bạch Nhuynh Nhuynh ở trong nước lâu hơn, trong nước khác với nước Y, chuyện so xem ai ngang ngược và lợi hại hơn. Nếu đến chuyện kiện cáo, đối phương căn bản dám.

mặt hai đứa em trai, "Rõ ràng là đường mở mắt, đ.â.m em trai . Chúng còn tìm phiền, tìm chuyện với chúng . Trên đời đạo lý như ."

"Đạo lý?" Gã đàn ông méo miệng, "Cô định đạo lý với ?" Hắn đảo mắt đắn, Bạch Nhuynh Nhuynh từ xuống . Dù động tay động chân, nhưng ánh mắt dâm ô đó cũng đủ khiến vô cùng buồn nôn và khó chịu.

Bạch Nhuynh Nhuynh sợ bọn họ động chạm đến cô. Bây giờ tội lưu manh xử phạt nặng, chỉ cần là thằng say rượu, đầu óc vấn đề, thì sẽ ai dám động các nữ đồng chí giữa đường phố.

"Sao? Các hiểu đạo lý ?" Bạch Nhuynh Nhuynh hỏi.

Gã đàn ông ngạo ngược, đột nhiên thu vẻ mặt, ánh mắt trở nên vô cùng hung ác, "Bố già bảo các đ.â.m bố già, thì là các đ.â.m bố già. Ngoan ngoãn bồi thường tiền viện phí cho bố già, nếu bố già khiến các về."

Bạch Nhuynh Nhuynh biểu hiện đột ngột đổi của gã đàn ông dọa cho giật , chân vô thức lùi về phía hai bước, Tống Tử Dịch đỡ lấy.

Bạch Thư Đình cũng sợ gây chuyện gì, vội vàng thò tay túi áo. Chẳng chỉ là tiền thôi ? Bố , vấn đề gì thể giải quyết bằng tiền thì đều là vấn đề.

Thế nhưng, lúc Tử Dịch bước mặt hai chị em. Cậu bé chỉ cao một mét bốn, thẳng mặt gã đàn ông mắt chỉ thể ngẩng đầu lên, "Bố già bảo là bồi thường, thì các nào." Tống Tử Dịch ngẩng đầu, chống nạnh, khuôn mặt xinh đeo nụ , vẻ ngây thơ vô hại, nhưng lời khiến tức c.h.ế.t.

Gã đàn ông tức giận đến cực điểm, giơ tay định tát Tử Dịch. Hai gần , với tay là thể đ.á.n.h tới, khiến Bạch Nhuynh Nhuynh và Bạch Thư Đình hoảng hốt, vội bước lên định giúp đỡ. họ thấy gã đàn ông đột nhiên bay lên, rơi xuống đất cách đó một mét, kêu đau rên rỉ.

Bạch Nhuynh Nhuynh và Bạch Thư Đình ngơ ngác, rõ Tống Tử Dịch gì, càng gã đàn ông bay bằng cách nào.

Đồng bọn của gã đàn ông cũng giật , vội chạy tới đỡ dậy, "Chuyện gì thế? Sao mày ngã ?"

Gã đàn ông đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, giơ tay chỉ về phía thằng bé thấp nhất mặt, "Thằng nhãi đá. Hai đứa cùng lên, hôm nay tao nhất định dạy cho thằng nhãi một bài học."

Hai gã đàn ông, một gã một mét bảy ba, một gã một mét bảy sáu. Ở miền Nam mà , chiều cao là thấp, trưởng thành, xông lên ào ào vây công một đứa trẻ một mét bốn. Cảnh tượng , đừng là điên rồ đến mức nào. Người đường trông thấy, ai chẳng chỉ trỏ mắng mấy câu, nhưng cũng hai tên lưu manh dễ chơi, dám tới giúp, chỉ dám từ xa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-375-bo-gia-nhat-dinh-khong-boi-thuong.html.]

Thế nhưng, cảnh tượng khiến thót tim xảy . Hai gã đàn ông to lớn thậm chí còn chạm góc áo của bé, bé hạ gục nhanh chóng chỉ trong vài đường quyền.

Lần động thủ, đều thấy rõ ràng. Cậu bé tay nhanh nhẹn, lực đ.á.n.h mạnh. Hai gã đàn ông to lớn căn bản thể là đối thủ của , chạm là bay, thì ngã ăn vã như chó, thì ngã sấp mặt xuống đất.

Sau khi ngã hai ba , hai bọn họ ngang ngược đến mấy cũng thể ngang ngược nữa.

Tống Tử Dịch bước đến bên cạnh gã đàn ông cao 1m76, giơ chân đạp lên lưng , hỏi: "Còn bố già bồi thường nữa ?"

"Không dám dám, là chúng mắt tròng, là chúng Thái Sơn, x.úc p.hạ.m đến ông tổ. Cầu xin ông tổ cao tha cho, thả chúng ."

Bàn chân của Tống Tử Dịch như nhẹ nhàng đạp lên lưng gã đàn ông, kỳ thực dùng lực, đạp đến mức gã đàn ông sắp thở , ngoài việc cầu xin tha thứ, còn thể gì khác? Vốn dĩ cũng là bọn họ tiên gây chuyện, cũng là bọn họ tiên động thủ, đến lý cũng vô dụng.

Tống Tử Dịch thấy đủ thì thu, rút chân về, bình thản : "Về nếu còn thấy các ngươi phố lớn moi tiền khác, gặp một đ.á.n.h một . Cút ."

Hai gã đàn ông vật lộn dậy, ba chân bốn cẳng chuồn mất.

Cuộc ẩu đả , từ bắt đầu đến kết thúc, chỉ vỏn vẹn năm phút.

Trong năm phút đó, miệng của Bạch Nhuynh Nhuynh và Bạch Thư Đình cứ há hốc ngậm .

Bạch Nhuynh Nhuynh luôn Tống Vân lợi hại.

ngờ, Tử Dịch nhỏ tuổi như mà cũng lợi hại đến thế.

Bạch Thư Đình cuối cùng cũng tìm giọng của , "Tử Dịch, lợi hại thế? Học với ai ?"

Tống Tử Dịch vẻ mặt đầy tự hào, "Đương nhiên là học với chị em . Chị em mới thực sự lợi hại."

Bạch Nhuynh Nhuynh gật đầu, đồng tình.

Bạch Thư Đình hỏi, "Vậy ngày nào cũng luyện công ?"

Tống Tử Dịch gật đầu, "Đương nhiên . Luyện công kiên trì lâu dài."

Vân Vũ

Bạch Thư Đình hỏi: "Vậy ngày nào cũng luyện công thì còn thời gian học hành ? Có ảnh hưởng đến việc học ?"

Tống Tử Dịch lắc đầu, "Không . Học hành tốn bao nhiêu thời gian chứ? Luyện công cũng tốn nhiều thời gian lắm. Mỗi ngày em còn nhiều việc lắm."

Bạch Nhuynh Nhuynh đứa em trai ruột của với ánh mắt thông cảm, khi Thư Đình thành tích học tập của Tử Dịch, sẽ sốc nặng .

giá trị võ lực của Tống Tử Dịch, hai chị em cảm thấy thả lỏng hơn hẳn. Họ dạo một lúc trong thành phố, mua một ít đồ, ăn một bữa ở quán cơm quốc doanh, đó về.

Về đến khu gia thuộc, Bạch Nhuynh Nhuynh cứ mãi trĩu nặng tâm sự. Đợi đến chiều, cô gọi điện đến bệnh viện quân khu tìm Tư Phong Niên, kết quả là vẫn về, khiến lòng cô càng thêm hoang mang. Đợi Tống Vân về, cô lập tức kể chuyện cho Tống Vân.

"Cộng thêm hôm nay, ba ngày chữa bệnh ngoài mà vẫn về?" Tống Vân nhíu mày hỏi.

 

Loading...