Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 397: Người tốt vẫn nhiều
Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:19:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thư Đình dẫn theo cảnh sát, Bạch Nhuynh Nhuynh cũng , mang theo quần áo khô ráo để cho Tử Dịch .
Hai vị cảnh sát thấy là bà lão , lông mày họ nhíu chặt .
Bà lão chỗ dựa, thấy cảnh sát tới cũng sợ, lớn tiếng hò hét kể lể về việc cháu trai bà ác ý xô xuống nước, cảm lạnh hù dọa, yêu cầu các đồng chí cảnh sát chủ cho bà.
Sắc mặt hai vị cảnh sát khó coi, xong lời hò hét của bà lão, họ sang hỏi Tử Dịch: "Đồng chí nhỏ, cháu xem nào."
Lúc Tử Dịch bộ quần áo khô ráo, tóc khô một nửa, trông còn tiều tụy như lúc nữa. Thấy đồng chí cảnh sát hỏi, cháu bước lên một bước, khuất phục cũng kiêu căng, đường hoàng kể bộ sự việc.
Bà lão giậm chân tức giận, nhưng phát hiện đầu gối đau dữ dội, chỉ thể phun nước bọt chỉ Tống Tử Dịch mắng: "Mày thằng nhãi ranh, nhỏ tuổi chịu học điều , há mồm là láo, cháu tao rõ ràng là mày xô xuống nước, mày dám nhận?"
Tống Tử Dịch lạnh lùng khẽ: "Không xô thì là xô, cháu nhận cái gì?"
Tống Vân vỗ vai Tử Dịch: "Tử Dịch đừng buồn, rừng lớn thì đủ loại chim đều , nhưng rốt cuộc vẫn là nhiều hơn, những chuyện như thế hiếm gặp. Đừng nản lòng vì gặp loại , chúng thấy cần giúp, thể giúp thì vẫn nên giúp. Hạt sâu thể hỏng cả nồi cháo, nhưng thể hỏng một trăm, một nghìn nồi cháo. Có ác nhiều, sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy hậu quả."
Những xung quanh lời Tống Vân, trong lòng đều cảm thấy nhiều điều: sự tự trách của rõ chân tướng nhưng dám , sự ngưỡng mộ đối với phẩm chất cao của hai chị em, cũng sự thờ ơ của kẻ cho rằng việc liên quan đến .
Bà lão thấy cô mắng xéo , còn mắng quá thậm tệ, tức giận vô cùng, xông lên tát cô , nhưng đầu gối đau quá, cử động một cái là đau, căn bản dám động đậy, chỉ thể dùng miệng để công kích.
Hai vị cảnh sát thấy phiền phức vô cùng.
Lúc , một bé bước đến mặt hai vị cảnh sát : "Chú cảnh sát, lúc đó cháu đang ở bên cạnh, cháu thấy."
Ánh mắt vị cảnh sát sáng lên: "Cháu nhỏ, cháu thấy gì?"
Cậu bé chỉ Tử Dịch : "Cháu thấy và một khác đang cho cá ăn, bé đến gần chỗ họ nhảy xuống nước, đó cứu bé lên."
Không đợi bà lão c.h.ử.i mắng, đồng chí cảnh sát vội hỏi: "Cháu xác định là thấy bé tự nhảy xuống nước?"
Cậu bé gật đầu: "Vâng, hôm qua cháu cũng thấy nhảy, hôm cũng nhảy."
Bà lão gào lên: "Đứa trẻ con nhà ai đây bậy bạ? Người lớn ?"
Một đàn ông trung niên bước : " cũng thấy, đứa bé sai, là cháu ông tự nhảy, thấy rõ rành rành."
Người đàn ông trung niên xong, về phía đám đông đang im lặng: "Các đồng chí, hôm nay chúng sự thật, lẽ ngày mai sẽ đến lượt bạn, lượt , lượt con cháu chúng bà dùng cách thủ đoạn bẩn thỉu để tống tiền, lúc đó sẽ ai lên tiếng chứng cho chúng ? Lâu dần, thật sự đứa trẻ rơi xuống nước, ai dám cứu? Vậy khí thế xã hội của chúng sẽ biến thành thế nào? Lòng sẽ lạnh lùng đến mức nào? Đợi khi chúng già yếu, ngã bên đường, ai dám đưa tay đỡ chúng ?"
Lời đàn ông trung niên dứt, lập tức hai bước : " cũng thấy, là đứa bé tự nhảy."
" cũng thấy, bà lão luôn trốn gốc cây, đợi cứu lên là chạy tới tống tiền, mấy ngày nay tống tiền mấy ."
"Bà lão quá độc ác, tận mắt thấy bà bắt đứa bé nhảy xuống nước, nếu nhảy là đ.á.n.h cho một trận, còn dọa nhảy thì sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em gái nó."
Sắc mặt đồng chí cảnh sát càng lúc càng tái , cũng cần hỏi thêm gì nữa, trực tiếp dẫn về đồn cảnh sát.
Có mấy nhiệt tình còn chủ động theo để chứng.
Là những liên quan, Tống Vân và Tống Tử Dịch đương nhiên cũng đến đồn cảnh sát.
Bà lão ở đồn cảnh sát cũng chịu yên, luôn ăn vạ la hét, gào lên rằng sẽ gọi con trai bà tới để lật tung đồn cảnh sát.
Bốn giờ chiều, con trai bà tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-397-nguoi-tot-van-nhieu.html.]
Thật trùng hợp, con trai bà họ Tống.
Trên khuôn mặt còn hai phần giống Tống Hạo.
Tống Vân nghĩ thầm, may mà chú ruột, chỉ là một họ hàng xa.
Tống Quốc Lương khi gặp Tống Vân, cũng cảm thấy quen, nhưng nghĩ nhiều, cũng hỏi nhiều, đời giống nhiều vô kể.
Tống Quốc Lương khi cảnh sát kể đầu đuôi sự việc, cũng tức đến đau răng. Loại chuyện thì đừng , thì cho sạch sẽ, nhiều nhân chứng như chứ? Bây giờ thì , chứng cứ rành rành, lật vụ án, trừ phi vận dụng quan hệ, nhưng mối quan hệ đó là một ông trưởng phòng như dùng là dùng ? Phải trả giá bao nhiêu, tiền tống đủ để gì?
Thật là tức c.h.ế.t .
Tống Quốc Lương lúc nên tìm ai, tìm Tống Vân, chuyện với cô về việc đổi lời khai và rút đơn.
"Chỉ cần em đồng ý đổi lời khai rút đơn, thể bồi thường thích đáng cho hai chị em các em." Hắn hai chị em , khi thấy bé tống tiền, sững sờ một chút, cảm thấy quen, nhưng nghĩ thể, và chỉ giống, khác xa so với hình ảnh đứa trẻ trong ký ức .
Tống Vân lạnh lùng Tống Quốc Lương mặt, ăn mặc chỉn chu, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài của một quân tử chính trực. Người còn tưởng là cán bộ phục vụ nhân dân, kỳ thực là một tên vô độc ác tàn nhẫn, lang sói lòng .
"Bồi thường của thì giữ mà tiêu , chúng chỉ cần sự công bằng."
Tống Quốc Lương mặt lạnh , giọng trầm: "Em hậu quả của việc em là gì ?"
Tống Vân khinh bỉ lạnh: "Hậu quả gì? Tố cáo ? Vu oan cho ? Đánh đổ ? Chiếm đoạt nhà cửa tài sản của , đày đến sống trong chuồng trâu? Anh thể thử xem."
Sắc mặt Tống Quốc Lương càng lúc càng khó coi, bởi vì đối phương trúng tim đen , những thủ đoạn là thủ đoạn quen thuộc của , mà đối phương dễ dàng như , chứng tỏ đối phương phận của , nhưng vẫn dám trêu chọc , lẽ nào là bối cảnh gì?
"Em là ai?" Tống Quốc Lương hỏi giọng trầm.
Tống Vân nhún vai: "Người Trung Quốc."
"Em hỏi cái gì."
Tống Vân gật đầu: "Biết, nhưng tại với , — là — thứ — gì?"
Vân Vũ
Hai vị cảnh sát ở xa, đoạn hội thoại , thật sự kinh ngạc, nhưng thể , quá, quá, lũ khốn kiếp vô , họ sớm mắng như .
Chỉ là trong lòng cũng khỏi lo lắng cho cô gái , đắc tội với loại ch.ó điên , chẳng lợi gì.
Tống Vân ở trong quân đội sống c.h.ế.t chiến đấu giành lập công, là vì cái gì? Chính là để lúc thể trút giận lên kẻ thù.
Nhận thua rút lui, là thể.
Bây giờ cũng là cấp trọng vọng, quan hệ trong sạch, tài chính cũng rõ, thật sự sợ lũ ch.ó điên cắn.
Cô càng sợ, bố hạ bệ, cô ở quân khu Tứ Xuyên, sợ cái gì.
Tống Quốc Lương bao giờ mất mặt trực tiếp như , tức giận đến mặt xám xịt: "Em dám chuyện với như , hẳn là chỗ dựa chứ, xem , chỗ dựa của em là ai?"
Tống Vân mặt mày nghiêm túc: " là nhân dân Trung Quốc, chỗ dựa đương nhiên là Trung Quốc. dám chỉ cần sự công bằng, đương nhiên là dựa cảnh sát Trung Quốc và pháp luật Trung Quốc, thì còn là gì nữa?"