Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 49: Bố mẹ ở đâu, con ở đó

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:19:05
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân bước lều và nhận thấy ánh mắt của hai cụ già chút kỳ lạ. "Có chuyện gì ?" Cô đưa tay sờ lên mặt, "Trên mặt em ?"

"Không . Vừa lúc họ đang bàn về việc em tổ chức tiệc ngày mai thì em bước , đúng lúc quá." Tề Mặc Nam xong liền liếc mắt cụ Tề một cái, ánh mắt cảnh cáo ông đừng bậy.

Cụ Tề đảo mắt một vòng, hề hề: " , cháu chuẩn tổ chức tiệc, thứ sẵn sàng ?"

"Đều chuẩn xong. Trưa mai lẽ em rảnh qua đây, tối em sẽ mang đồ ăn ngon đến cho hai cụ." Tống Vân tiến lên, kiểm tra những vết roi hai cụ, "Vết thương hồi phục lắm."

Tề Mặc Nam tiếp tục bôi t.h.u.ố.c cho cụ Mạc.

Tống Vân kiểm tra chân thương của cụ Tề, hỏi thăm một vài điều. Sau khi xong, cô cảm thấy chân cụ Tề thể thử lên vài bước.

"Để em đỡ cụ dậy thử vài bước nhé."

Cụ Tề thử từ lâu. Mấy ngày nay, ông thể cảm nhận chân thương khá hơn nhiều, đau chút nào, dù cử động mạnh cũng cảm giác khó chịu, chỉ là băng gạc và nẹp khiến ông cử động tiện.

Tống Vân đỡ cụ Tề dậy, hướng dẫn ông cách dùng lực, đó cảm nhận.

"Ngoài việc tiện gập cong, bất kỳ khó chịu nào. Ta cảm thấy chân khỏe ." Cụ Tề nghiêm túc , "Có thể tháo nẹp và băng gạc ?"

Thực , theo hướng dẫn của băng gạc nối xương, chỉ cần ba ngày là xương thể liền . Giờ mười ngày, chắc chắn khỏe .

"Được ạ, em sẽ tháo cho cụ ngay." Tống Vân đồng ý ngay lập tức.

Khi Tề Mặc Nam bôi t.h.u.ố.c xong cho cụ Mạc, Tống Vân cũng giúp cụ Tề tháo nẹp và băng gạc. Những mảng t.h.u.ố.c khô chân kịp lau sạch, cụ Tề sốt sắng trong lều.

"Không đau, đau chút nào, cử động bình thường, thậm chí còn hơn ." Cụ Tề hào hứng như một đứa trẻ, tới lui trong căn lều nhỏ, thỉnh thoảng còn nhảy lên vài cái, khiến cụ Mạc và Tề Mặc Nam thót tim, sợ ông gặp chuyện gì.

Tề Mặc Nam ép ông xuống giường: "Ông ơi, ông đừng nghịch nữa. Chân khỏi, chịu ông ."

Cụ Tề thèm để ý đến đứa cháu khó ưa, mỉm với Tống Vân: "Y thuật của cháu thật phi thường. Nếu loại y thuật thể áp dụng trong quân đội, những chiến sĩ thương trong nhiệm vụ sẽ chuyển ngành vì vết thương quá nặng."

Tống Vân : "Cụ như thế , còn lo chuyện đó gì?"

Cụ Tề nghiêm mặt: "Đây là hai chuyện khác . Hoàn cảnh của liên quan đến những chiến sĩ trung dũng vì nước."

Tống Vân hiểu tâm trạng của ông, cũng thấu hiểu tấm lòng ông. lúc , cô thể lo nhiều như . Cô việc .

"Cụ Tề, bố em còn ở đây một ngày, em sẽ rời ." Đây là lời chân thành của cô. Cô từ xa xôi đến đây vì điều gì? Chẳng là để đoàn tụ gia đình, dùng sức để bố cuộc sống hơn ?

Những chuyện khác, cô còn sức để nghĩ đến.

Cụ Tề im lặng.

Dù mặt dày đến , ông cũng thể những lời như bảo Tiểu Vân vì đại cục mà hy sinh bản , cống hiến cho đất nước. Ông hiểu rõ hơn ai hết, nếu Tống Vân kịp thời đến, vợ chồng Tống Hạo e rằng chịu đựng bao lâu, đặc biệt là Bạch Thanh Hà. Nếu Tống Vân chăm sóc, lẽ bà còn.

Còn ông, ít nhất cũng tàn phế.

Tề Mặc Nam sợ ông thẳng thắn và cứng đầu những lời khó , liền dậy cầm hộp cơm rỗng lên: "Đã muộn , chúng cháu về , ngày mai sẽ đến thăm hai cụ."

Hai bước khỏi lều, gọi Tống Tử Dịch ở lều bên cạnh, một lớn hai nhỏ rời khỏi khu chuồng bò, từ từ về phía ngôi nhà hoang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-49-bo-me-o-dau-con-o-do.html.]

Đêm nay trời đầy , trăng cũng gần tròn, cần đèn pin vẫn thể rõ đường. Thêm nữa, con đường quá quen thuộc, ba thong thả bước ánh trở về.

Tề Mặc Nam liếc Tống Vân, thấy rõ biểu cảm của cô lúc , nhưng thể cảm nhận cô ảnh hưởng bởi lời ông . Cô vẫn bình thản như khi.

"Nếu bố em cứ ở đây, em cũng sẽ ở mãi ?" Tề Mặc Nam cuối cùng cũng hỏi .

Tống Vân gật đầu: "Ừ." Nhiều nhất cũng chỉ hơn ba năm nữa, lúc đó bố cô chắc chắn sẽ phục hồi và trở về thành phố. Dĩ nhiên cô thể ở thôn Thanh Hà mãi , bố cô cũng . Những lời cần , cũng đến mức đó.

Tề Mặc Nam thực sự hiểu Tống Vân. Ban đầu cũng định từ bỏ chức vụ trong quân đội, quyết tâm theo ông cải tạo. ông dùng cái c.h.ế.t để ép đăng báo cắt đứt quan hệ, ép quân đội.

Nếu ông ép như , lẽ cũng sẽ giống Tống Vân, chọn ở nơi , dùng sức để chăm sóc .

Tống Vân cũng chút tò mò về cảnh gia đình Tề Mặc Nam. Tại con trai cụ Tề đến hỏi thăm tình hình của ông, mà là Tề Mặc Nam, đứa cháu tương lai xán lạn, từ xa xôi đến đây thăm ông, bỏ tiền bỏ sức, tính hậu quả.

hỏi. Đây là chuyện riêng của , giống như cô cũng nhắc đến chuyện của gia đình Tống Vệ Quốc ở kinh thành.

Ba xuống dốc Hướng Dương, từ xa thấy một bóng chân tường ngôi nhà hoang, dường như đang tìm chỗ đặt chân thích hợp để trèo .

Tống Vân kéo tay áo Tề Mặc Nam, dắt Tống Tử Dịch, rẽ sang lối cửa .

Cửa ngôi nhà hoang gần đường núi, do lâu năm ai chăm sóc, cỏ dại gần như che lấp cả con đường. Chỉ khi Tống Vân đến ở, mới dẫm thành một lối , nhưng từ xa vẫn hoang vu, nên ai chủ ý đến phía .

Sau khi ba sân từ cửa , Tề Mặc Nam bảo Tống Vân và Tử Dịch về phòng, rút một khúc củi tay từ đống củi, ngay chân tường nơi kẻ đang lảng vảng, lắng tiếng khụt khịch trèo tường.

Khi sửa nhà, Tống Vân nhờ xây tường cao hơn. Người ngoài trèo bệ đỡ. Lúc nãy họ thấy kẻ đó, lẽ đang tìm bệ đỡ.

Dưới ánh trăng, Tề Mặc Nam lặng lẽ đó. Ở cửa nhà kho, Tống Vân và Tử Dịch thò đầu chờ xem kịch.

Chẳng bao lâu, hai bàn tay bám lên đầu tường, tiếp theo là một cái đầu.

Tề Mặc Nam nhúc nhích.

Bắt giặc bắt tận tay, , động thủ sai.

nếu , đ.á.n.h tàn phế cũng là đáng đời.

Kẻ tường rõ ràng quan sát kỹ tình hình trong sân, khi bám lên liền nhảy ngay, bởi lúc cả làng ngủ say, ngoại lệ.

Hai chân chạm đất, toe toét, xoa xoa tay: "Tiểu mỹ nhân, đàn ông của em đến yêu thương em đây."

Vân Vũ

Vừa câu , ánh mắt Tề Mặc Nam lập tức lạnh lẽo, cây gậy trong tay chính xác đập lưng gã đàn ông cao gầy, khiến ngã sấp xuống đất.

Tiếp theo, cây gậy như mưa rơi xuống .

Trên sân nhà hoang vang lên tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết của gã đàn ông, xin tha mạng, là tiếng hét cứu mạng, cuối cùng im bặt.

Tống Vân bước đến, dùng chân đá đá đàn ông: "Đánh c.h.ế.t ?"

Tề Mặc Nam ném cây gậy xuống: "Ngất ." Anh tay chừng mực, thể khiến trọng thương, đau đớn tột cùng, nhưng tuyệt đối c.h.ế.t.

 

Loading...