Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 64: Y Tá Chân Đất

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:20:18
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chú Lưu, chú thật , y thuật của bác sĩ Trần thế nào?" Tống Vân hỏi.

Đội trưởng Lưu mặt đầy khó , "Chú thật nhé, y thuật của bác sĩ Trần đúng là bình thường, nhiều bệnh cô nắm rõ. Ban đầu dân làng tin tưởng cô , bệnh gì nhức đầu sổ mũi cũng tìm cô khám. thời gian dần trôi, phát hiện vị bác sĩ khám bệnh qua loa, khi bệnh nhân sốt cô còn kiên nhẫn đo nhiệt độ, trực tiếp kê t.h.u.ố.c hạ sốt. Mấy suýt nữa gây chuyện, đến trạm y tế nữa, thà xa hơn đến bệnh viện huyện. Trạm y tế của cô cả ngày chẳng mấy qua , nếu vì cô ông bố là phó bí thư—"

Những lời đội trưởng Lưu tiếp.

Ai hiểu thì tự hiểu.

Hôm nay nếu tình huống khẩn cấp, thật sự còn cách nào khác, họ cũng đưa đến đây.

Tống Vân kể chuyện xảy ở trạm y tế, tất nhiên nhấn mạnh việc bác sĩ Trần đe dọa cô chứng chỉ hành nghề.

Đội trưởng Lưu xong mặt tái xanh, "Tiểu Tống, chuyện cháu yên tâm, chúng vi phạm quy định, cũng phạm pháp, cô lý do để gây khó dễ. nếu cô dám dựa thế lực của phó bí thư Trần để càn, thì vị đội trưởng cũng hạng ăn hại. Trong công xã chỉ một phó bí thư Trần, ông đủ khả năng che trời."

Tống Vân gật đầu, "Vâng, cháu yên tâm ."

Nói đến đây, đội trưởng Lưu chợt nhớ một chuyện.

"Tiểu Tống, cháu nghĩ đến việc thi lấy chứng chỉ hành nghề y tá chân đất ?"

Lời của đội trưởng Lưu khiến Tống Vân mắt sáng lên, "Chứng chỉ y tá chân đất thi như thế nào ạ?"

Việc đội trưởng Lưu rõ rành rành, "Lát nữa đến bệnh viện huyện, xong việc của dì Tiền, chú sẽ dẫn cháu gặp một . Ông chuyên phụ trách đào tạo, kiểm tra và cấp chứng chỉ cho y tá chân đất. Với năng lực của cháu, cần đào tạo, cứ để ông kiểm tra trực tiếp. Chỉ cần vượt qua, hôm nay cháu thể nhận chứng chỉ."

Tống Vân vui, chuyến uổng phí.

"Chú Lưu, nếu cháu chứng chỉ y tá chân đất, cháu công ?" Tống Vân hỏi điều cô quan tâm nhất.

Đội trưởng Lưu: "Theo quy định, y tá chân đất thoát ly sản xuất, cùng xã viên tham gia lao động. Chỉ khi rảnh hoặc tình huống khẩn cấp mới hành nghề, và lương." Giọng đội trưởng Lưu càng lúc càng nhỏ, chút áy náy.

Tống Vân xong lòng nguội lạnh một nửa, thầm nghĩ trách trong làng y tá chân đất, chẳng lợi gì, ai thích thì .

Thấy sắc mặt Tống Vân nhạt dần, dường như mất hứng thú với việc trở thành y tá chân đất, đội trưởng Lưu sốt ruột, vội khuyên, "Quy định là c.h.ế.t, là sống mà. Bác sĩ chữa bệnh cần t.h.u.ố.c ? Ngày nào cũng thì lấy thời gian hái thuốc? Thôi , chỉ cần cháu lấy chứng chỉ, chú sẽ đặc cách cho cháu , mỗi ngày hái thuốc, bào chế t.h.u.ố.c và khám bệnh cho dân làng là . Chú tính cho cháu đủ công phân, thế nào?"

Tống Vân lắc đầu, "Không ."

ngốc, một khi nhận điều kiện của chú Lưu, cô sẽ túc trực ở nhà suốt ngày phục vụ dân làng, hái t.h.u.ố.c nấu t.h.u.ố.c thì cũng bắt mạch châm cứu, còn thời gian việc khác nữa ?

Vân Vũ

Thà cứ giữ nguyên hiện trạng còn hơn.

Đội trưởng Lưu sốt ruột: "Vậy cô , cô đưa điều kiện của ." Nếu trong làng một y tá chân đất như Tống Vân, dân làng khám bệnh sẽ tiết kiệm bao nhiêu phiền phức, cũng sợ rắc rối mà cố chịu đựng nữa. Ông nhớ nổi bao nhiêu đ.á.n.h thức giữa đêm khuya để đưa già trẻ nhỏ đến bệnh viện, khổ sở vô cùng, nhất là đường còn lo sợ xảy chuyện gì bất trắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-64-y-ta-chan-dat.html.]

Tống Vân suy nghĩ một lát lên tiếng: "Vậy thế , cháu , chú thử. Nếu chú , cháu sẽ thi lấy chứng chỉ. Còn thì coi như chuyện từng xảy ."

Đội trưởng Lưu thấy còn hy vọng, vội : "Cô , cô cứ ."

"Thứ nhất, cháu thể khám bệnh tại nhà riêng, chú bố trí cho cháu một chỗ ở trụ sở đội. Thứ hai, trừ những ca cấp cứu khẩn cấp thể chờ đợi, tất cả đều đến trụ sở đội khám theo giờ quy định của cháu. Ví dụ, cháu chỉ khám bệnh các buổi sáng từ thứ Hai đến thứ Sáu, buổi chiều cháu hái t.h.u.ố.c và bào chế. Thứ ba, cháu là y tá chân đất, lương, công phân đội cấp cũng chỉ đủ để cháu khám bệnh. Còn về t.h.u.ố.c men, nếu dùng thảo d.ư.ợ.c cháu tự hái, thì đổi bằng vật phẩm, kén chọn gì, thể là rau củ trồng , gạo trắng gạo lứt, trứng gà trứng vịt... tùy ý, tùy lòng mỗi ."

Đội trưởng Lưu ngẫm nghĩ kỹ, thấy những điều kiện thực quá đáng. Đến trạm y tế khám bệnh mua t.h.u.ố.c chẳng cũng tốn tiền ? Tiểu Tống chỉ nhận một ít rau củ trứng gà của nhà nông, nhiều thì nhiều, ít thì ít, tùy theo lương tâm mỗi .

"Được, việc thể quyết định. Đợi xong việc của dì Tiền, trời sáng sẽ dẫn cô gặp chủ nhiệm Hoàng."

Hai xe thì thầm bàn chuyện , Tề Mặc Nam đẩy xe phía , còn thợ mộc Lưu lo lắng cho vợ già, để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

Khi xe bò đến thị trấn, là hai giờ rưỡi đêm. Bác sĩ trực ở trạm y tế thị trấn trông thấy vết thương trán dì Tiền và những chiếc kim châm cắm , giật hỏi: "Chuyện gì ? Sao thương nặng thế? Ai châm kim ?"

Đội trưởng Lưu vội vàng giải thích tình hình. Vị bác sĩ trực Tống Vân với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Châm huyệt bằng kim bạc mà cầm máu? Không là lừa chứ?"

Tống Vân nhiều, cũng chẳng ai tin. Cô bước đến bên dì Tiền, rút hai chiếc kim đầu dì .

Hai chiếc kim rút, vết thương lập tức rỉ máu.

Vị bác sĩ trực mắt tròn mắt dẹt, thấy Tống Vân châm kim trở , m.á.u ngừng chảy.

Tống Vân với bác sĩ trực: "Vết thương trán dì cháu thể chần chừ thêm nữa."

Vị bác sĩ trực bừng tỉnh, vẻ nghi ngờ trong mắt biến mất sạch sẽ, gật đầu lia lịa: "Ừ ừ, sẽ liên hệ bác sĩ ngoại khoa ngay." Vừa nãy ông xem qua vết thương, trông đáng sợ nhưng thực quá nghiêm trọng, m.á.u cũng cầm, bệnh hôn mê là do mất m.á.u quá nhiều, chỉ cần điều trị tương ứng là .

Những việc đó cần Tống Vân bận tâm nữa. Dì Tiền đưa phòng mổ xử lý vết thương, lẽ còn truyền máu.

Giữa đêm khuya, Tống Vân và chờ ghế dài hành lang bên ngoài phòng mổ. Thợ mộc Lưu nhận lời khẳng định từ bác sĩ rằng vết thương trông nặng nhưng thực chất quá nguy hiểm, tỉnh dậy nghỉ ngơi một thời gian là . Lúc , ông rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Ông bước đến mặt Tống Vân, cúi thật sâu: "Tiểu Tống, cảm ơn cô, hôm nay nếu cô, vợ chắc qua khỏi . Cảm ơn cô!"

Hai chữ "cảm ơn" đủ để diễn tả lòng ơn của ông, ông với Tống Vân: "Khi về làng, sẽ đóng cho cô một bộ tủ quần áo lớn, lấy tiền."

Tủ quần áo lớn hề rẻ, ngay cả giàu như Tống Vân cũng chỉ đặt một cái tủ để trong phòng ở, các phòng khác đều dùng rương gỗ đàn hương, rẻ tiện.

"Không cần ạ, cháu cũng gì nhiều, bác đừng khách khí. Trong nhà cũng chỗ trống để thêm tủ nữa." Tống Vân xua tay, đây cũng là sự thật.

Thợ mộc Lưu quan tâm lời cô , trong lòng quyết tâm, nếu đóng tủ thì cũng sẽ một đồ nội thất khác mang đến tặng.

 

Loading...