Kiều Lan Lan cũng   rõ lắm, chỉ  vợ của doanh phó Tô là Thẩm Mỹ Tĩnh. Quan hệ của chị  với cả nhà  đẻ và nhà chồng đều  .
 quan hệ với  dì    .
Bởi vì  Từ Phân Nguyệt nhằm  nên Tô Anh lập tức chú ý Từ Phân Nguyệt và đứa trẻ mà chị  mang lên núi.
Kiều Lan Lan  đứa trẻ  sáu tuổi, nhưng  thể  suy dinh dưỡng nên  nhỏ như mới bốn, năm tuổi.
Nghe  tiền phụ cấp của bố thằng bé  thấp, trong nhà  chỉ  một đứa con trai,  đến mức nuôi một đứa nhỏ mà  suy dinh dưỡng chứ?
Khi  bé  thấy một chiếc kẹo bơ cứng hình con thỏ màu trắng rơi  mặt đất thì chạy  nhặt lên  hỏi bà rằng  thể ăn  .
Tô Anh từng thấy loại kẹo  ở Cung ứng xã,  đắt tiền. Ai  thể rảnh  mua  rải kẹo   mặt đất để mua vui cho bọn trẻ chứ.
Cô thấy  lạ. Ở dị thế, để bắt những còn thú biến dị, cô cũng dùng chiêu thả đồ ăn xuống đất .
Cô nhắc nhở : “Cậu bạn nhỏ, đồ nhặt   thể tùy tiện ăn nha, cẩn thận đau bụng đấy.”
Từ Phân Nguyệt tức giận : “Nhặt   mặt đất chứ   ăn trộm,    thể ăn.”
Cô  bảo  bé đừng chạy xa, còn   đến chỗ ít   lén bỏ vải  trong túi.
Tô Anh   thấy  bé  chạy về phía  hơn mười mét, nhặt  viên kẹo thứ hai,  viên kẹo thứ ba. Lúc   bé  cách  lớn mấy chục mét.
Hơn nữa phía  còn  một con thỏ nhỏ màu trắng chạy qua. Cậu bé thấy con thỏ đáng yêu, ngay cả Tô Anh cũng  nhịn   bắt  v.uốt ve con thỏ .
Cậu bé  cũng  ngoại lệ,  cần kẹo nữa mà đuổi theo thỏ con.
Tô Anh nhíu mày, cách   khác gì cách cô dụ bọn thú biến dị nhỏ.
Trẻ con ở thế giới    tính cảnh giác, thế giới  thật sự quá thoải mái, cả  lớn và trẻ nhỏ đều  cảnh giác.
Nếu thú nhỏ biến dị dễ  lừa như  thì ở dị thế, cô cũng  cần vất vả .
Bảo vệ trẻ con để   duy trì nhân loại, kiến thức   khắc sâu  gen của   ở dị thế, Tô Anh cũng  ngoại lệ.
Cô vội vàng đuổi theo.
……
Từ Phân Nguyệt  nhanh cũng phát hiện Tô Chân Hữu biến mất. Chị  sốt ruột hét to: “Hữu Hữu, Hữu Hữu,  ai  đến Hữu Hữu ?”
Có    thấy  bé chạy về phía tây, cũng    Tô Anh đuổi theo , chắc   gì quan trọng, kêu chị  đừng nóng vội, Tô Anh sẽ dẫn  bé trở về.
Từ Phân Nguyệt  Tô Anh   mắt, mở miệng  chửi: “Không xong , chắc chắn Tô Anh   ý ,  hại Hữu Hữu nhà .”
Nghe chị   như ,   đều  thể hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-24.html.]
Kiều Lan Lan mắng : “Chị dựa  cái gì mà  như thế?”
“Cô  thấy     lưng nên chắc chắn trong lòng ghi hận,  mặc kệ, Hữu Hữu mà trầy xước da thì côta  bồi thường.”
Tha Huệ Quyên, chủ nhiệm phụ nữ của huyện,  tổ chức buổi hái vải    chịu  nữa.
Chị  quát lớn : “Không  căn cứ thì đừng  bậy,   đều  tố chất quân nhân trong , ai   khó một đứa trẻ? Đừng cãi  nữa, chia  tìm  bé .”
Kiều Lan Lan  nhỏ: “Người   tố chất nhất chính là Từ Phân Nguyệt.”
Mặc dù cô   thích Từ Phân Nguyệt nhưng vẫn cùng   chia   tìm  bé.
Sau đó   đều   tiếng lợn rừng  núi tru lên, còn  tiếng  bé kêu thảm thiết. Tô Chấn Hữu kêu thảm thiết một tiếng  đột nhiên im bặt.
Người trong nhóm đều  đổi sắc mặc, chẳng lẽ đứa nhỏ gặp lợn rừng .
Đặc biệt là Tha Huệ Quyên, chị  là  tổ chức buổi hái vải . Nếu hôm nay xảy  chuyện, chị   tránh khỏi trách nhiệm.
Đã thông báo là   dẫn trẻ con lên núi mà Từ Phân Nguyệt  , Tha Huệ Quyên tức đến xanh mặt.
Từ Phân Nguyệt  dọa đến mức chân mềm nhũn,  bệt xuống mặt đất k.êu r.ên, cầu cứu  : “Không xong , Hữu Hữu nhà  chắc chắn  lợn rừng bắt nạt .    giải thích với bố  thằng bé đây.”
Tha Huệ Quyên định dẫn một nhóm   đến chỗ phát  tiếng kêu.
Kiều Lan Lan vội vàng ngăn : “Âm thanh ở phía đông, chỗ   bãi mìn, chúng  nên  về tìm bộ đội tới giúp.”
Ngay từ đầu đứa trẻ chạy về hướng tây,  tiếng  phát  ở phía đông. Từ Phân Nguyệt càng kết luận: “Là Tô Anh, chính cô   hại Hữu Hữu.”
Kiều Lan Lan tức giận mắng: “Là chị cố tình dẫn đứa trẻ lên núi. Nếu  chuyện gì thì chị là   trách nhiệm đầu tiên.”
Kiều Lan Lan lý trí ngăn   . Phía đông còn bãi mìn còn sót   giải phóng. Nhóm  bọn họ đến đó tìm ,  may dẫm  mìn thì sẽ    thương,   còn mất mạng.
Từ Phân Nguyệt thấy   đều  Kiều Lan Lan thuyết phục thì  dám đến đó  tìm  bé nữa mà nhảy dựng lên mắng to.
“Kiều Lan Lan, cô  mất trí  điên  ? Tô Anh cướp đàn ông của cô mà cô  giận lây sang cháu nhà ?”
Kiều Lan Lan cũng    ăn chay, mắng : “Chúng  sống c.h.ế.t đều  , cháu của chị chạy bãi mìn,  thì chị tự  tìm .”
Từ Phân Nguyệt  dám , chị  cũng sợ: “Chúng  vẫn nên chờ bộ đội tới tìm thì hơn.”
Ở đây đều là  nhà quân nhân, thầm nghĩ, nếu  đàn ông của   gỡ mìn thì mặt ai cũng trắng bệch, oán hận  chằm chằm Từ Phân Nguyệt.
Chị  cố chấp dẫn  bé lên núi, dẫn theo mà  trông cẩn thận  liên lụy   cùng, còn liên lụy bộ đội.
 như Kiều Lan Lan , sống c.h.ế.t  , vì   ai dám bước tới.
Tha Huệ Quyên lo lắng đến mức dậm chân, chậm một phút thì  bé và Tô Anh càng nguy hiểm.
Chị  kêu Kiều Lan Lan xuống núi: “Em về thông báo cho chính ủy Quý sắp xếp  lên núi tìm  . Nếu chồngTô Anh   thì  nhất gọi cả   tới.”