Vành tai  cọ xát khiến Hàn Cảnh Viễn  nhịn  rùng . Anh  vịn   cây mới  thể  lên.
Tô Anh đau lòng : “Là  quá yếu,  do em nặng?”
Hàn Cảnh Viễn lảo đảo một bước  cõng  cô gái nhỏ lên: “Đều  , đây là  đầu tiên  cõng vợ ,   sẽ tập thành thói quen.”
……
Về đến nhà, mấy đứa nhỏ đều vây quanh cô, ngay cả Hàn Kinh Thần cũng lo lắng hỏi: “Dì   thương ?”
Cố Tri Nam cho rằng Tô Anh  thương nên vô cùng nôn nóng: “Chị dâu, chị  thương chỗ nào?”
Tô Anh  với đám nhóc: “Chị  , chỉ là chị  sợ nên   nổi.”
Hàn Kinh Thần vỗ vỗ ngực: “Bọn con đều lo lắng gần chết,  dì nghỉ ngơi , con và Cố Tri Nam đến căn tin mua cơm.”
Thực  Tô Anh vẫn  thể nấu cơm, nhưng nếu cô thể hiện,   mấy đứa sẽ cảm thấy cô  thể   tất cả  thứ,   chắc chắn sẽ   đau lòng vì cô nữa.
Cá và tôm mà Hàn Cảnh Viễn mua thì để  buổi tối nấu.
Cô đưa hai  bé tiền và phiếu.
Hai  bé    bao lâu, bộ hậu cần thông báo mỗi nhà tới căn tin nhận thịt lợn rừng.
Trong khu  hơn một trăm hộ, mà lợn rừng nặng ba trăm cân, nếu tính cả nội tạng thì mỗi nhà  thể nhận một cân,  còn  chia cho  nhà bộ đội để   cùng  thưởng thức.
Tô Anh thúc giục Hàn Cảnh Viễn: “Anh mau  nhận thịt . Đến muộn  nhận  thịt thì   thịt ăn .”
Mặt Hàn Cảnh Viễn nóng lên, xoay    ngoài.
Kiều Lan Lan  nhận  thịt và  về. Cô  lấy một cân thịt ba chỉ,  mỡ  nạc nhưng Tô Anh cảm thấy thịt nạc ăn ngon hơn.
Kiều Lan Lan còn cầm vải sang cho Tô Anh: “Đây là vải của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-26.html.]
Tô Anh  loại trái cây tầm thường  bóc một quả bỏ  miệng. Vị ngọt lan khắp khoang miệng, cô  ngờ  đời  còn  loại quả ngon như .
Kiều Lan Lan thấy Tô Anh thích ăn thì chia một nửa phần của  cho cô: “Lão Đinh  thích đồ ngọt, một    ăn hết nhiều như , cô đừng khách khí, nhận lấy .”
Có qua  , Tô Anh cho Kiều Lan Lan một quả dứa: “Hôm nay Hàn Cảnh Viễn mua hai quả dứa, cô mang về một quả .”
Kiều Lan Lan hỏi: “Mấy nhóc nhà cô ?”
Tô Anh : “    dọa sợ,  thể nấu cơm, chúng chủ động đến căng tin mua cơm .”
Kiều Lan Lan thở dài, kiếp  Hàn Cảnh Viễn luôn độc , một  nuôi Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh. Hai đứa trẻ   còn bố ,  mất một năm nhà họ Hàn mới phá vỡ kế hoạch của băng nhóm buôn .
Sau khi trở về, tính cách của chúng  ngang ngược, Hàn Cảnh Viễn mới ở tuổi trung niên   hai đứa chọc tức đến mức mọc cả tóc trắng.
Kiếp  mấy đứa  Tô Anh quản lý, hẳn sẽ  giống kiếp .
……
Không trong chốc lát, Hàn Cảnh Viễn mang hai cân thịt bắp giò ngon về.
Tô Anh thấy những nhà khác đều nhận  một cân thịt, thấy Hàn Cảnh Viễn mang theo hai cân thì hỏi: “Sao nhà của chúng   nhiều hơn một cân?”
Hàn Cảnh Viễn : “Em phát hiện lợn rừng,  của căng tin  cho nhà  nhiều hơn một chút.”
Tô Anh thầm nghĩ, như thế cũng  nhiều lắm.
Sao lợn rừng  thể đ.â.m  cây  c.h.ế.t , là cô tiêu hao dị năng nghiền nát não của lợn rừng nên  trong khu mới  thịt lợn ăn.
Hàn Cảnh Viễn thuận miệng : “Chú đầu bếp còn tiếc,  óc lợn là thứ  nhất, tiếc là  nát như bã đậu .”
Anh  xong thì đưa thịt lợn cho Tô Anh.
Tô Anh   đổi sắc mặt, nhận thịt lợn  : “Buổi tối chúng  ăn bún thịt .”